CÔ VỢ TRÀ XANH CỦA TỔNG TÀI LẠNH LÙNG - Từ Hành Chi (FULL)

27.

 

Anh ta lấy điện thoại của tôi ra.

 

Bấm mở tài khoản phụ. 

 

Cuộc trò chuyện trước đó với Trần Cẩm Ngôn vẫn dừng lại ở bức ảnh mà cậu ấy gửi cho tôi, cùng với câu hỏi về tình trạng sức khoẻ mà tôi đã hỏi cậu ấy. 

 

Còn lại đều trống rỗng. Ai bảo tôi có thói quen xóa sạch các đoạn trò chuyện nhạy cảm chứ. 

 

Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt điềm tĩnh và vô tội: “Chẳng lẽ em không được phép có bạn sao? Nếu chỉ dựa vào mấy đoạn tin nhắn này mà kết tội em thì anh thật quá đáng. Tuy rằng chúng ta kết hôn là do mai mối, nhưng lẽ nào anh không có chút niềm tin nào với em sao?”

 

Tôi tỏ ra ấm ức: “Vì yêu anh, em đã chấp nhận việc anh có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng chỉ vì những thứ mơ hồ thế này mà anh gần như muốn gi*t em rồi. Điều này chứng tỏ anh không hề thật sự yêu em.” 

 

Hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt tôi: “Cuộc hôn nhân này thật là vô nghĩa. Em biết anh thích Bạch Sương Sương, luôn muốn tìm cách bắt lỗi em, ly hôn với em để cưới cô ta.”

 

Tôi hít một hơi, cố gắng tỏ vẻ kiên cường: “Em sẵn sàng tác hợp cho hai người. Chu Gia Gia em, yêu được thì buông được. Ly hôn đi, hôn nhân mà không có niềm tin thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!” 

 

28.

 

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, không chút động lòng: “Còn gì nữa?” 

 

“Hết rồi. Những chuyện tiếp sau đó anh cứ nói chuyện với luật sư của em đi.” Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu anh muốn giấu việc ly hôn, em có thể hợp tác.”

 

Chủ yếu là vì tôi sợ về nhà sẽ bị ba mẹ đánh.

 

Vẫn là đợi tôi trốn ra nước ngoài, ngoài tầm với của họ rồi thông báo sau cũng được.

 

Anh ta gật đầu, cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười.

 

Hỏi tôi: “Trước khi kết hôn cô đã biết đến sự tồn tại của Bạch Sương Sương, vậy mà cô chưa bao giờ hỏi tôi, là tin tôi chắc chắn sẽ ngoại tình sao?” 

 

Tôi tỏ vẻ buồn bã và đau lòng: “Dù anh có hỏi gì đi nữa thì em cũng sẽ không trả lời đâu. Nếu anh có thắc mắc gì thì cứ việc liên hệ với luật sư của em đi.” 

 

Anh ta cười khẩy: “Tôi đã cho người bắt Trần Cẩm Ngôn rồi. Điện thoại của cậu ta cũng đang ở chỗ tôi, cô có muốn xem không? Cậu ta hình như không có thói quen xóa tin nhắn đâu.” 

 

Tôi không khỏi nhìn anh ta, cố gắng chống chế: “Người nói chuyện với anh ta không phải là em.”

 

Anh ta cười, ban đầu là tiếng cười khẽ, dần dần lồng n.g.ự.c cũng phập phồng theo. Đợi cười đủ rồi anh ta mới lấy điện thoại của Trần Cẩm Ngôn ra, mở tin nhắn, đọc từng dòng một. 

 

29.

 

Tôi cảm thấy như có gai đ.â.m sau lưng, không kìm được mà muốn cựa quậy bỏ đi. 

 

Nhưng anh ta lập tức giữ chặt lấy tôi. 

 

“Em nói tài khoản Wechat trên điện thoại em không phải là của cậu ta, đúng không? Vậy tôi đem cậu ta dìm xuống sông chắc em cũng không phản đối chứ?” 

 

Sống lưng tôi lạnh toát. 

 

Anh ta bật màn hình giám sát điện thoại cho tôi xem. Trên màn hình, Trần Cẩm Ngôn đang bị đánh đến hấp hối, không ngừng ho khan và kêu cứu. 

 

Trái tim tôi như thắt lại dữ dội. 

 

Tôi kinh hãi nhìn Từ Hành Chi: “Anh làm thế sẽ thật sự ch người đó!” 

 

Anh ta nhếch môi cười nhạt: “Vậy thì sao?” 

 

“Ai biết đó là tôi chứ?” 

 

“Có bằng chứng gì không?” 

 

“Tôi đâu có quen biết gì với cậu ta.” 

 

“Rõ ràng là cậu ta mắc nợ mấy kẻ cho vay tiền, bị người ta truy đuổi mà thôi.” 

 

Nói xong, anh ta chậm rãi chạm vào mặt tôi, hỏi: “Em có nghĩ như vậy không?”

 

“Như vậy chẳng phải vui hơn sao?” 

 

“Chơi trò vụng trộm thì có gì kích thích chứ, để chồng em dạy em chơi một trò khác còn thú vị hơn.” 

 

Anh ta thì thầm vào tai tôi: “Em lén lút với kẻ nào, tôi gi*t kẻ đó.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cảm giác ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng của tôi, dần dần lan tỏa khắp da thịt. 

 

Advertisement
';
Advertisement