30.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta vẫn bình thản như thường, khoé miệng còn thấp thoáng nụ cười.
Dưới ánh mắt đó, tôi từ từ lên tiếng: “Đừng g.i.ế.c cậu ấy, anh muốn gì cũng được.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Anh ta cười nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào. Anh ta nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng nhìn lại.
"Đã bao lâu rồi?"
"Một tháng."
"Đã ngủ với nhau chưa?"
"Vẫn chưa."
"Tại sao?"
"Bởi vì em không hề muốn ngủ với cậu ấy, em chỉ muốn tìm một nơi để tiêu tiền thôi. Việc này chẳng khác gì bỏ tiền ra để ủng hộ thần tượng cả. Dù đôi khi cũng nói vài câu đùa cợt không đứng đắn, nhưng chỉ là những câu nói tầm thường giữa người lớn với nhau thôi, chỉ để bầu không khí vui vẻ hơn.
Anh ta cười lạnh một tiếng.
Không khí trở nên nặng nề ch chóc.
31.
Trần Cẩm Ngôn được đưa đến bệnh viện
Từ Hành Chi không nói ra anh ta sẽ làm gì tiếp.
Chỉ ngồi đối diện tôi, nhìn tôi chằm chằm khiến da đầu tôi như tê dại.
“Tại sao lại lừa dối tôi?”
“Em không lừa dối anh, em không làm gì cả.”
“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai.”
“Em tưởng rằng anh cũng lừa dối em, em cảm thấy rất khó chịu. Nhưng cũng không muốn anh ghét bỏ, không dám náo loạn làm phiền anh. Vì vậy em chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của mình thôi, nên mới tiêu tiền cho cậu ấy. Em không làm gì hết mà, chỉ là giống như nuôi một con thú cưng điện tử trên điện thoại mà thôi.”
32.
Tất cả các thiết bị điện tử của tôi đều bị tịch thu.
Từ Hành Chi hỏi tôi: “Em có ý kiến gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại tamlinh247.com.vn.me -
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, vốn không cười đã có phần đáng sợ, giờ còn giữ vẻ nghiêm nghị như thể muốn bóp cổ tôi bất cứ lúc nào.
Tôi lắc đầu, mắt ngấn lệ.
Anh ta kéo tôi vào phòng tắm, bắt đầu cởi đồ tôi: “Trước đây sợ làm em sợ, lúc nào cũng yêu chiều nâng niu em, bây giờ xem ra nếu nhẹ nhàng quá thì chẳng thể làm nguội đi cái trái tim phóng túng này của em.”
Tôi: …
Tôi rưng rưng nước mắt, nhìn anh ấy với vẻ đáng thương: “Cho dù anh hiểu lầm em thế nào, em cũng không trách anh. Em yêu anh mà, em sẵn sàng trả bất kỳ giá nào… huhu… để…”
“Nhẹ… thôi… anh ơi… xin anh…”
“Ra phòng… ngủ… xin anh…”
“Em sai… rồi… huhu… em sẽ… không dám… nữa…”
33.
Từ Hành Chi thật không phải con người! Anh ta còn xấu xa hơn cả loài cầm thú.
Tôi nhìn những vết bầm tím trên người, cùng với cảm giác đau đớn đến khó mà bước đi.
Cảm giác như thể không sống được bao lâu nữa.
Sáng thứ Hai, khi tôi vừa chợp mắt thì bị anh ta đánh thức không chút dịu dàng: “Thức dậy đi.”
Tôi mở mắt, van xin anh: “Để em ngủ thêm chút nữa, được không anh?”
Anh ta cười lạnh một tiếng: “Đi công tác với tôi. Nhanh lên.”
Trên xe, tôi ngủ bù.
Trên máy bay, tôi cũng ngủ bù.
Trong khách sạn, tôi lại ngủ bù.
Đến khi ngủ đến tận chiều, Từ Hành Chi cuối cùng đã quay về.
Bụng tôi đói đến mức réo lên.
Tôi cũng tỉnh rồi, liền nhấc điện thoại bàn, gọi dịch vụ phòng.
Không còn cách nào khác, vì anh ta đã không cho tôi dùng điện thoại nữa rồi.