23.
Nhưng chỉ có kẻ ngốc mới đi tin chuyện này.
Không có lửa thì làm sao có khói được.
Anh và Bạch Sương Sương đã dính tin đồn khắp nơi từ trước. Nói không có gì mờ ám, ai tin chứ?
Hơn nữa Bạch Sương Sương không có lai lịch, lại nổi tiếng trong giới giải trí vì tính cách trong sáng, ngay thẳng, không vây quanh những kẻ có tiền, vậy làm sao mà cô ta lại nổi tiếng?
Nhưng xem xong video, tôi lập tức đỏ mắt nhìn Từ Hành Chi, xúc động nói: “Em biết mà, người mà chồng yêu nhất chắc chắn là em.”
Ba mẹ chồng hơi lúng túng.
Mẹ chồng nói: “Sau này đừng để mấy tin đồn thế này lan ra nữa, con đã có gia đình rồi! Gia Gia mà nghe sẽ nghĩ thế nào!”
Tôi định nói gì đó, nhưng Từ Hành Chi đã nói: “Chuyện này là lỗi của con, ba mẹ, để con đưa Gia Gia về rồi xin lỗi cô ấy.”
Nói xong, anh ta liền kéo tôi đứng dậy và rời đi.
Tôi: ???
24.
Ra khỏi nhà.
Tài xế mở cửa sau cho tôi. Tôi vừa định lên xe thì anh ta liền thẳng thừng đóng sầm cửa lại.
Tôi bị dọa cho giật mình, ngơ ngác nhìn anh ta, đầu hơi cúi một chút, nước mắt cũng lặng lẽ rơi.
Lái xe và người giúp việc đều nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông.
Giọng Từ Hành Chi lạnh lẽo như băng: “Đưa chìa khoá xe cho tôi.”
Lái xe vội vàng giao chìa khoá cho anh ta. Anh kéo tôi ngồi vào ghế phụ rồi tự mình ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe lao đi như tên rời khỏi cung.
Dường như chồng tôi sắp phát điên rồi.
25.
Về đến nhà.
Tôi từ từ tháo dây an toàn.
Từ Hành Chi vừa ra khỏi xe, chỉ trong vài giây đã mở cửa phụ thô bạo kéo tôi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi tỏ ra đau khổ và chịu đựng.
Người giúp việc trong nhà nhìn thấy một màn như vậy, ai nấy cũng bị dọa đến cuối gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
Tôi thấp giọng xin lỗi: "Chồng ơi em xin lỗi, tất cả là lỗi của em. Anh đừng tức giận, nếu anh tức giận, em sẽ thấy khó chịu."
Anh ta nhẹ nhàng nhìn tôi rồi kéo tôi lên lầu.
Đến phòng ngủ, Từ Hành Chi ném tôi lên ghế sofa, bóp lấy cổ tôi và hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Trên mặt là sự tức giận không che giấu được.
Tôi hốt hoảng, sợ rằng anh ta sẽ gi*t tôi mất, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn vào mắt anh: “Chồng ơi, anh nói gì vậy?”
“Tôi nói cái gì à? Em tự mình khai ra, hay là đợi tôi đưa hết bằng chứng ra rồi mới nói?”
26.
Tôi hoàn toàn không hiểu: "Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Nếu như anh thích Bạch tiểu thư, em cũng sẽ không có ý kiến gì đâu. Xin anh đó."
Tôi cụp mắt xuống, đáng thương nói: “Chỉ cần anh không bỏ rơi em, em có thể làm bất cứ điều gì.”
Từ Hành Chi liền chế nhạo: "Chu Gia Gia, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, anh ta liền buông tôi ra.
Tôi vội vàng muốn nhảy qua cửa sổ để bỏ trốn, nhưng vừa đến cửa sổ thì anh đã tóm lấy tôi.
Sau đó đem hai tay tôi trói lại.
! ! !
Anh ta cầm một túi tài liệu trên tay.
Nó chứa đầy các bản sao kê ngân hàng và giấy chứng nhận chuyển nhượng tài sản cũng như thông tin cá nhân của Trần Cẩm Ngôn.
Tôi nhìn Từ Hành Chi mà rưng rưng nước mắt: "Đây không phải là bạn trai của chị em sao? Liên quan gì đến em?"