CÔ VỢ TRÀ XANH CỦA TỔNG TÀI LẠNH LÙNG - Từ Hành Chi (FULL)

Tôi lướt điện thoại một lát, rồi nhìn đồng hồ, đưa điện thoại lại cho chị tôi, cầm hộp thuốc xuống lầu.

 

Từ Hành Chi đang ngồi một mình trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, trông thật cô độc.

 

Nghĩ lại, mỗi lần trước khi anh ấy đến nhà tôi, đều được mọi người vây quanh như sao vây quanh trăng.

 

Tôi nhẹ nhàng tiến đến, lấy bông ngoáy tai thấm iốt, ấn mạnh lên vết bầm của anh ấy.

 

Anh ấy rít lên một tiếng, mở mắt ra.

 

“Xin lỗi anh, chồng ơi.”

 

Anh ấy chạm nhẹ lên mặt tôi, hỏi khẽ: “Thật lòng sao?”

 

Tôi vội gật đầu, định ôm lấy anh ta, muốn trao cho anh ta một cái ôm ấm áp nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Nhưng anh ta chặn lại, nói: “Nếu xin lỗi, thì đừng nói nữa. Anh thích nhìn thấy hành động hơn.”

 

Nói xong, anh ta liền ép tôi xuống ghế sofa mà hôn, như muốn nuốt chửng tôi vào bụng.

 

Tôi nghi ngờ anh ta là kiếp sau của chó Teddy đó!

 

48.

 

Bữa tối, Từ Hành Chi hoàn toàn bị mọi người phớt lờ.

 

Để tránh cho tôi có hành động yếu lòng muốn chiều chuộng anh ấy, mẹ kéo tôi ngồi ngay dưới vị trí của ba, còn mẹ ngồi bên cạnh tôi.

 

Từ Hành Chi ăn cơm với vẻ mặt vô cảm.

 

Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn anh ta với chút thương cảm. Nhưng rồi lại tỏ vẻ phải hòa thuận với gia đình cho vui vẻ.

 

Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi giúp anh ta bôi thuốc. Nhìn khuôn mặt sưng phù như đầu lợn của anh ta, trong lòng tôi có chút xót xa.

 

Thật đáng tiếc.

 

Khi anh ta nhất quyết kéo tôi vào chuyện ấy, tôi nhắm mắt suốt từ đầu đến cuối.

 

Anh ta hỏi tôi: “Em nhắm mắt làm gì?”

 

“Ghét anh xấu xí à?”

 

“Không phải là do em mà ra sao?”

 

49.

Tôi khàn giọng, đáng thương nói: "Em đã xin lỗi rồi mà, chồng à, anh không thể tha thứ cho em sao?"

 

Anh ta sững lại, không nói gì.

 

Tôi cắn môi, khó xử nói: "Bây giờ trông anh như một người khác vậy, làm em có cảm giác như đang lén lút với người khác sau lưng chồng mình. Đạo đức của em cao lắm, nên em không chấp nhận được điều này."

 

Nói xong, tôi nhắm mắt lại: "Nhưng vì muốn anh thoải mái, em đành phải chấp nhận, nên chỉ còn cách nhắm mắt thôi."

 

Anh ta khẽ cười, rồi bắt đầu hôn tôi.

 

Đến khi hôn đến tai tôi, anh bất ngờ cắn tôi một cái.

 

Cơn đau nhói khiến tôi mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh ta.

 

Giọng anh trầm thấp: "Không được nhắm mắt. Nhìn anh đi."

 

Trong lòng tôi thầm rơi nước mắt, tôi thực sự không muốn nhìn một gương mặt sưng phù như đầu lợn này đâu.

 

50.

 

Ở nhà ba mẹ vài ngày, cuối cùng chúng tôi cũng trở về nhà.

 

Những ngày này, anh ta không dám gọi tôi dậy đi làm cùng vào buổi sáng nữa, nên tôi được ở nhà thoải mái chơi điện thoại và iPad cả ngày.

 

Về phần Trần Cẩm Ngôn, tôi nhờ chị gái bồi thường cho cậu ấy một khoản tiền. Thôi thì sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.

 

Về nhà rồi, tôi lại quay về trạng thái bị “theo dõi” hàng ngày.

 

Nhưng lần này, Từ Hành Chi đã trả điện thoại cho tôi, chỉ có điều anh ấy cài phần mềm giám sát, còn thản nhiên nói với tôi về điều đó.

 

Anh bảo: “Giữa vợ chồng với nhau, phải chân thành, không nên có bí mật. Em chắc sẽ không giận đâu nhỉ?”

 

Tôi nhìn anh ta, nở nụ cười tươi, ôm lấy cổ anh, ngắm gương mặt đẹp trai của anh, rồi hôn anh một cái thật mạnh: “Chồng làm gì, em cũng không bao giờ giận đâu.”

 

Anh ta xoa đầu tôi.

 

Tôi ngồi trên đùi anh, nghịch điện thoại một lúc, cho đến khi có người gõ cửa, tìm anh ký giấy tờ, tôi mới đứng dậy qua ghế sofa nằm chơi tiếp.

 

Advertisement
';
Advertisement