CÔ VỢ TRÀ XANH CỦA TỔNG TÀI LẠNH LÙNG - Từ Hành Chi (FULL)

45.

 

Ba mẹ giữ tôi ở lại nhà vài ngày.

 

Từ Hành Chi không thừa nhận rằng anh ta đã đánh tôi, mà tôi cũng không thừa nhận chuyện đó. 

 

Nhưng mọi người đều nghĩ rằng chúng tôi đang nói dối.

 

Ba mẹ chồng đe dọa Từ Hành Chi một hồi, rồi xin lỗi ba mẹ tôi. Ba mẹ tôi rộng lượng nói chỉ cần biết sửa đổi là được.

 

Đợi ba mẹ chồng đi rồi. Tôi ở lại nhà, Từ Hành Chi cũng muốn ở lại theo.

 

Em trai tôi nói: “Chị tôi về nhà ba mẹ đẻ ở, anh ở lại đây làm gì?”

 

Anh ta nói: “Chúng tôi là vợ chồng.”

 

“Anh đã đánh chị tôi!”

 

“Cậu có bằng chứng không? Chị cậu cũng đã nói là tự đụng trúng. Chị cậu còn cầu xin tôi ở lại.”

 

Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy sau lưng có ánh mắt nóng rực đang nhìn mình.

 

Tôi quay đầu nhìn anh một cái, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Hành Chi, em nghĩ có thể chúng ta không hợp nhau. Dù em rất muốn ở bên anh, nhưng anh luôn gặp tổn thương vì em, em cảm thấy rất áy náy trong lòng. Anh có thể cho em chút thời gian để em làm dịu đi cảm giác áy náy này được không?”

 

Anh ta gật đầu, “Được.”

 

Tôi mỉm cười với anh.

 

Không chịu nổi tên thích kiểm soát này nữa, sống trong tầm mắt của anh ấy 24 giờ mỗi ngày là cảm giác gì? 

 

Ngột ngạt.

 

Chính là rất ngột ngạt đó.

 

Tôi rất muốn được tự do.

 

Rồi anh nói: “Anh sẽ đợi em dưới lầu một tiếng. Khi nào xong thì xuống bôi thuốc cho anh.”

 

Nói xong, không thèm nhìn em trai tôi đang hung dữ đứng chắn ở lối cầu thang, anh quay người đi về phía sofa.

 

Em trai tôi tức giận giơ nắm đ.ấ.m định đánh anh ta.

 

 

Anh ta nắm lấy tay em trai tôi, giọng điệu bình tĩnh: “Em vợ, tôi nói lại lần nữa, tôi không hề động một ngón tay nào vào chị em. Vừa nãy để gia đình cậu đánh tôi, tôi chấp nhận. Nhưng nếu cậu động tay nữa, đừng trách tôi đánh lại.”

 

46.

 

Tôi vội kéo em trai lên lầu.

 

Vừa bước vào phòng, ba người họ đều khoanh tay nhìn tôi chằm chằm.

 

Tôi liền lấy điện thoại của chị gái ra, “Nhanh lên, đưa em chơi với, em sắp c.h.ế.t vì bí bách rồi.”

 

Cầm được điện thoại, tôi lập tức nằm thẳng cẳng trên giường vui vẻ lướt mạng. Ba người họ cũng im lặng lấy điện thoại ra chơi cùng.

 

Chị tôi đá tôi một cái: “Vậy giờ em định làm sao? Ly hôn à?”

 

“Ly hôn? Sao có thể? Em sẽ đợi đến khi anh ta mệt mỏi trước!”

 

Chủ yếu là tôi cũng không dám nói ra chuyện ly hôn nữa.

 

Cái tên Từ Hành Chi này rất biến thái.

 

Tôi chỉ dám thi thoảng chơi khăm anh ta một chút, toàn là mấy vết thương ngoài da thôi.

 

Nếu anh ta thực sự muốn trả thù tôi, chắc tôi sẽ mất tay mất chân.

 

Vậy thì có đáng gì đâu.

 

Ba người họ nhìn tôi với vẻ khinh bỉ. Tôi liền nổi giận: “Em không phải là kẻ cuồng yêu đương đâu nhé!”

 

“Mọi người cứ yên tâm, em chỉ giả vờ như bị anh ta mê hoặc đến mất hồn thôi.”

 

“Đây là một phần trong kế hoạch của em.”

 

“Em tự biết nên làm gì mà.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

47.

 

Tôi lên mạng tìm xem Weibo của Trần Cẩm Ngôn.

 

Cậu ấy bây giờ đã bắt đầu hoạt động lại rồi, vẫn có tài nguyên.

 

Không biết Từ Hành Chi đang tính toán điều gì. Có điều nhìn vẻ thâm trầm của anh ấy, đoán chừng là muốn cho Trần Cẩm Ngôn một ít tài nguyên, nhưng vẫn nắm trong tay để kiểm soát.

 

Advertisement
';
Advertisement