48.
Bữa tối, Từ Hành Chi hoàn toàn bị mọi người phớt lờ.
Để tránh cho tôi có hành động yếu lòng muốn chiều chuộng anh ta, mẹ kéo tôi ngồi ngay dưới vị trí của ba, còn mẹ ngồi bên cạnh tôi.
Từ Hành Chi ăn cơm với vẻ mặt vô cảm.
Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn anh ta với chút thương cảm. Nhưng rồi lại tỏ vẻ phải hòa thuận với gia đình cho vui vẻ.
Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi giúp anh ta bôi thuốc. Nhìn khuôn mặt sưng phù như đầu lợn của anh ta, trong lòng tôi có chút xót xa.
Thật đáng tiếc.
Khi anh ta nhất quyết kéo tôi vào chuyện ấy, tôi nhắm mắt suốt từ đầu đến cuối.
Anh ta hỏi tôi: “Em nhắm mắt làm gì?”
“Ghét anh xấu xí à?”
“Không phải là do em mà ra sao?”
49.
Tôi khàn giọng, đáng thương nói: "Em đã xin lỗi rồi mà, chồng à, anh không thể tha thứ cho em sao?"
Anh ta sững lại, không nói gì.
Tôi cắn môi, khó xử nói: "Bây giờ trông anh như một người khác vậy, làm em có cảm giác như đang lén lút với người khác sau lưng chồng mình. Đạo đức của em cao lắm, nên em không chấp nhận được điều này."
Nói xong, tôi nhắm mắt lại: "Nhưng vì muốn anh thoải mái, em đành phải chấp nhận, nên chỉ còn cách nhắm mắt thôi."
Anh ta khẽ cười, rồi bắt đầu hôn tôi.
Đến khi hôn đến tai tôi, anh ta bất ngờ cắn tôi một cái.
Cơn đau nhói khiến tôi mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh ta.
Giọng anh ta trầm thấp: "Không được nhắm mắt. Nhìn anh đi."
Trong lòng tôi thầm rơi nước mắt, tôi thực sự không muốn nhìn một gương mặt sưng phù như đầu lợn này đâu.
50.
Ở nhà ba mẹ vài ngày, cuối cùng chúng tôi cũng trở về nhà.
Những ngày này, anh ta không dám gọi tôi dậy đi làm cùng vào buổi sáng nữa, nên tôi được ở nhà thoải mái chơi điện thoại và iPad cả ngày.
Về phần Trần Cẩm Ngôn, tôi nhờ chị gái bồi thường cho cậu ấy một khoản tiền. Thôi thì sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.
Về nhà rồi, tôi lại quay về trạng thái bị “theo dõi” hàng ngày.
Nhưng lần này, Từ Hành Chi đã trả điện thoại cho tôi, chỉ có điều anh ta cài thêm phần mềm giám sát, còn thản nhiên nói với tôi về điều đó.
Anh ta bảo: “Giữa vợ chồng với nhau, phải chân thành, không nên có bí mật. Em chắc sẽ không giận đâu nhỉ?”
Tôi nhìn anh ta, nở nụ cười tươi, ôm lấy cổ anh ta, ngắm gương mặt đẹp trai của đó, rồi hôn anh ta một cái thật mạnh: “Chồng làm gì, em cũng không bao giờ giận đâu.”
Anh ta xoa đầu tôi.
Tôi ngồi trên đùi Từ Hành Chi, nghịch điện thoại một lúc, cho đến khi có người gõ cửa, tìm anh ta ký giấy tờ, tôi mới đứng dậy qua ghế sofa nằm chơi tiếp.
51.
Buổi chiều, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Tôi lơ mơ tỉnh dậy, liền thấy một cô gái trông khá xinh đẹp lao vào văn phòng của Từ Hành Chi.
Tôi lập tức tỉnh cả ngủ.
Cô ta khóc lóc, nước mắt lưng tròng: “Hành Chi, em xin anh, đừng phong sát em. Em biết lỗi rồi. Anh nói em làm gì sai, em sẽ sửa, được không?”
Tôi nhanh chóng nhắn tin cho mẹ chồng: “Mẹ ơi, Bạch Sương Sương đến tìm Hành Chi ở văn phòng rồi. Nhưng con bị hạ đường huyết một chút, mẹ có thể đến đón con không? Con không muốn làm phiền họ.”
Mẹ chồng chỉ nhắn lại hai chữ: “Đang đến.”
Từ Hành Chi nhìn lướt qua thư ký và bảo vệ.
Họ giật mình một cái, chuẩn bị kéo Bạch Sương Sương ra ngoài.
Tôi đứng dậy, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa hoang mang, lại vừa tan nát cõi lòng.
Tôi ngơ ngác nhìn Bạch Sương Sương, giọng run rẩy hỏi: “Chồng à, cô ấy là ai?”
Bạch Sương Sương cầu xin: “Cô Chu, xin cô, đừng phong sát tôi. Tôi thực sự không có quan hệ gì với anh ấy nữa. Tất cả là do tôi cố bám lấy anh ấy, tranh thủ chút danh tiếng của anh ấy thôi.”
Tôi lùi lại một bước, không tin nổi, cơ thể lảo đảo: “Cô… các người đã có… tiếp xúc thân mật rồi sao?”
Bạch Sương Sương ngẩn ra một chút.
Từ Hành Chi bước đến bên tôi, với chiều cao vượt trội, anh ta đỡ lấy tôi, nhíu mày hỏi: “Em sao thế?”
Mắt tôi ngấn lệ: “Anh…anh còn hỏi em sao? Hành Chi, tình yêu của em không phải để anh lãng phí như vậy.”
Anh ta thở sâu một hơi: “Nói tiếng người đi.”