Sau khi đến gần tôi mới phát hiện Tống Chính Tắc đã chuyển toàn bộ đồ đạc trong căn nhà thuê mà tôi và anh ấy từng sống chung thời đại học đến đây.
Cách bài trí có phần cũ kỹ trông hơi lạc lõng giữa căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, nhưng lại hài hòa đến lạ.
“Em định mua lại căn nhà thuê đó, nhưng tiếc là tới trễ, khu đất đó bị giải tỏa rồi, rất nhiều đồ đạc đã bị mất đi, em chỉ giữ lại được từng này.”
Tống Chính Tắc ôm tôi từ phía sau, bàn tay nóng bỏng lướt qua eo tôi.
Ba năm trước, trong cùng một căn phòng ngủ, hành động quá phận nhất mà anh ấy từng làm với tôi cũng chỉ là lén hôn lên má tôi.
“Tống Chính Tắc, tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Tôi tránh tay anh ấy, xoay người nhìn thẳng vào anh ấy.
“Nhưng em muốn.” Ánh mắt và giọng điệu của Tống Chính Tắc đều rất thẳng thắn, không hề che giấu dục vọng.
Anh ấy đè cả người về phía tôi: “Chị, không phải em đã nói rồi sao, đừng hối hận.”
Tôi cảm thấy tiến triển quá nhanh, lại đẩy anh ấy về phía sau: “Không được, Tống Chính Tắc, bây giờ không được.”
“Là bởi vì Lộ Phong sao, chị, chị thật sự thích anh ta tới thế sao, chị thích anh ta hay là thích tiền của anh ta?”
“Nếu thích tiền, tại sao không chọn em. Rõ ràng em có tiền hơn anh ta.”
Tôi lập tức nghẹn họng, không trả lời.
Ngón tay Tống Chính Tắc mập mờ vuốt ve cổ tay tôi, giọng khàn khàn vang bên tai:
“Chị, em rất tò mò, rốt cuộc vết thương trên cổ tay chị từ đâu mà có, chị đang chịu đựng cái gì.”
“Chị thích em, đúng không, chị. Chị không thích Lộ Phong, người chị thích là em.” Gương mặt Tống Chính Tắc hệt như trời sinh đã có bản lĩnh mê hoặc lòng người.
Tôi thiếu chút nữa đã trúng kế.
May mà thời khắc cuối cùng tôi vẫn giữ được tỉnh táo, lảng tránh hỏi ngược lại: “Tống Chính Tắc, cậu thiếu thốn tình cảm đến vậy sao?”
Người đàn ông trầm mặc hồi lâu, cắn xương quai xanh của tôi như trừng phạt, gặm nhấm như chó hoang.
Để chuyển sự chú ý, tôi mở bảng giá trị tình yêu, lặng lẽ nhìn con số thay đổi.
85%, 87%, 90%...
Ừm... Nhanh hơn tôi tưởng tượng...
Người tới mạng sống còn chẳng giữ nổi, có tư cách gì nói đến yêu.
Người giàu yêu đương quả nhiên không giống người thường.
Tôi đăng một bài lên mạng xã hội than thở ở nhà chán quá.
Tống Chính Tắc lập tức hủy họp, dẫn tôi đến tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố ăn bò bít tết.
Bên cạnh có người chơi violin trực tiếp.
Bản nhạc là Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài.
Tôi giả vờ như vô tình hỏi: “Tống Chính Tắc, nhỡ đâu có ngày tôi c.h.ế.t đi thì cậu tính làm sao bây giờ.”
Rõ ràng Tống Chính Tắc muốn né tránh câu hỏi này: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.”
Tôi kiên trì nói: “Nếu tôi thật sự c.h.ế.t rồi thì sao.”
“Sẽ không, người ta nói ác giả ác báo.”
Nói xong, Tống Chính Tắc đặt miếng bò bít tết đã cắt xong tới trước mặt tôi.
Mỗi miếng đều tươi ngon.
Tôi đã cố gắng ăn, nhưng cuối cùng vẫn còn thừa rất nhiều.
“Đáng tiếc quá, chúng ta gói mang về được không?”
Tống Chính Tắc nhướng mày: “Chị muốn ăn thì có thể quay lại lúc nào cũng được.”
Nhưng anh ấy không biết, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội quay lại nữa.
Ăn xong bò bít tết, Tống Chính Tắc gọi một cuộc điện thoại.
Tôi đang mơ màng buồn ngủ lại bị anh ấy đưa đi ngắm sao trên thảo nguyên rộng lớn.
Nằm trong chiếc lều thoải mái sạch sẽ.
Vừa tận hưởng công nghệ hiện đại phát triển, vừa thưởng thức cảnh đẹp hoang sơ của thiên nhiên.
Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra.
Tống Chính Tắc đang giúp tôi hoàn thành danh sách những điều tôi muốn làm thời đại học.
Ăn bò bít tết trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất.
Ngắm sao trên thảo nguyên.
Tiếp theo, nếu tôi nhớ không nhầm, là đến Provence, Pháp ngắm hoa oải hương.
Rồi mua một tiểu hành tinh đặt theo tên mình...
Những ảo tưởng thời niên thiếu này, tôi gần như đã quên mất.
Đặc biệt là sau khi bị bệnh, trí nhớ giảm sút nghiêm trọng.
Không ngờ, những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà Tống Chính Tắc vẫn còn nhớ, còn cố gắng thực hiện từng điều một.