Chìm Trong Thâm Tình Của Anh Ấy

Chương 9:

 

“Chị...”

 

Tay Tống Chính Tắc bắt đầu di chuyển khắp người tôi một cách không yên phận, “Thực ra chị không thích tiền đến vậy.”

 

“Mấy ngày nay chúng ta ở bên nhau, chị chưa từng chủ động đòi em một đồng nào.”

 

Tôi đáp lại một cách đường hoàng: “Cậu chăm sóc cho tôi đầy đủ, từ ăn, mặc, ở tới đi lại đều chu đáo vô cùng, tôi chẳng còn chỗ nào để tiêu tiền.”

 

“Không, trước kia chị rất thích mua túi xách hàng hiệu, còn có điện thoại đời mới, nhưng mua về cũng chẳng thấy chị dùng mấy lần.”

 

“So với túi xách hàng hiệu, khoai lang nướng nóng hổi lại khiến chị vui vẻ hơn.”

 

“Cậu nhớ nhầm rồi.” Tôi giải thích một cách gượng gạo, “Đó là do tôi vui vẻ trong lòng thôi, bên ngoài không thể hiện rõ chứ thực tế tôi rất thích.”

 

“Nếu không phải vì những chiếc túi và đồ xa xỉ đó, sao lúc đầu tôi lại đồng ý ở bên cậu được.”

 

“Dù sao cậu cũng khó theo đuổi như vậy, lại lạnh lùng...”

 

Tống Chính Tắc không phản bác.

 

Mấy ngày nay, anh ấy vẫn luôn cố gắng muốn tôi chính miệng thừa nhận xem liệu rằng tôi có từng yêu anh ấy hay chưa.

 

Gần như đến mức cố chấp.

 

Sau đó, hai chúng tôi ngầm hiểu không nói chuyện nữa.

 

Tôi không muốn thay đổi hình tượng xấu xa của mình trong lòng Tống Chính Tắc.

 

Một mặt, tôi muốn giá trị tình yêu tăng chậm một chút, như vậy, tôi có thể ở bên cạnh Tống Chính Tắc lâu thêm một chút.

 

Mặt khác, nếu có ngày tôi thật sự rời đi, khi anh ấy phát hiện ra cũng sẽ bớt đau khổ hơn một chút.

 

Tôi ngắm sao đến mệt mỏi, quay người lại, phát hiện Tống Chính Tắc đang nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Cũng không biết anh ấy đã nhìn bao lâu rồi.

 

Tôi cũng học theo anh ấy, cũng nhìn chằm chằm lại không chớp mắt.

 

“Chị, phải làm sao đây, em muốn hôn chị.”

 

Yết hầu Tống Chính Tắc trượt trượt, ánh mắt lảng tránh, cố gắng kìm nén ham muốn đang bùng cháy trong cơ thể.

 

Từ khi tôi nói rõ rằng tôi không muốn tiếp xúc quá thân mật.

 

Tống Chính Tắc luôn giữ lễ.

 

Ngay cả khi phải nhịn đến nửa đêm đi tắm nước lạnh, anh ấy cũng không ép buộc tôi nữa.

 

Nhưng lần này, là tôi chủ động tiến lên chạm vào đôi môi hồng nhạt của anh ấy.

 

Ánh mắt Tống Chính Tắc tối sầm lại: “Chị, hôn không phải như vậy.”

 

“Vậy em dạy chị.”

 

Nhịp tim đập nhanh hòa cùng tiếng gió bên ngoài.

 

Trong lều, nhiệt độ cơ thể hai người quấn lấy nhau.

 

Sau khi kết thúc, Tống Chính Tắc ôm tôi một cách thỏa mãn, hôn chỗ này một cái, chạm chỗ kia một cái, dường như mãi không thấy đủ.

 

Nửa đêm về sáng, cuối cùng người đàn ông cũng ngủ say.

 

Tôi khàn giọng gọi anh ấy: “Tống Chính Tắc, tạm biệt.”

 

Đáp lại tôi chỉ có tiếng thở đều đều.

 

Tôi liếc nhìn bảng giá trị tình yêu lần cuối, cố nén sự khó chịu của cơ thể, mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị bắt chuyến bay sớm nhất.

 

Sau khi từ thảo nguyên trở về, Lộ Phong còn chưa kịp nói gì đã đưa tôi vào bệnh viện.

 

Tôi sốt cao không hạ, đi hết các bệnh viện lớn, dùng đủ loại thuốc đặc trị, nhưng vẫn không khỏi.

 

“98%!” Lộ Phong lẩm bẩm nhắc lại giá trị tình yêu.

 

“Li Li, sao lại thế này. To mới đi có một tháng.”

 

Tôi kéo tay áo Lộ Phong, an ủi:

 

“Bình thường thôi, tôi và Tống Chính Tắc ở bên nhau một tháng, tiến độ này đã có thể tính là chậm lắm rồi.”

 

Lộ Phong bày ra vẻ mặt không thể tin tưởng nổi: “Li Li, sao cô lại làm vậy?”

 

“Không vì gì cả, tôi thích anh ấy, nên muốn ở bên anh ấy.”

 

Lộ Phong điên cuồng đi vòng vòng tại chỗ, “Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, từ 98% đến 100% có lẽ chỉ là một khoảnh khắc, làm vậy có đáng không?”

 

“Lộ Phong, mau xem.” Tôi xắn tay áo lên, để lộ cổ tay trắng nõn.

 

“Khoảng thời gian ở bên anh ấy, dù tôi không uống thuốc cũng không muốn tự làm hại bản thân nữa.”

 

“Tôi thật sự rất vui vẻ.”

 

“Lộ Phong, tôi đã sống hai đời, tôi biết điều gì là quan trọng nhất với mình.”

 

“Tôi chỉ mong, nếu lần sau lại gặp nhiệm vụ công lược, đừng làm nữ phụ nữa, cho dù làm nữ phụ, cũng đừng gặp phải người tốt như Tống Chính Tắc, nếu không tôi sợ mình lại không nhịn được mà yêu anh ấy.”

 

Advertisement
';
Advertisement