Chìm Trong Thâm Tình Của Anh Ấy

Chương 7:

 

Cô vừa nói vừa cảm thán:

 

“Li Li à, trên TV toàn đưa tin vớ vẩn, nói cái gì mà Tô Tình Tô Âm, cháu đừng để ý quá, cô có thể nhìn ra thằng bé Tiểu Tống này thật lòng thích cháu, đi đâu cũng mang theo ảnh cưới của hai đứa.”

 

Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Đây này, cô còn lén chụp được một tấm, cháu xem, đẹp chưa.”

 

Trên màn hình là ảnh tôi và Tống Chính Tắc mặc váy cưới và vest.

 

Ảnh ghép rất thật.

 

Nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra.

 

Thật khó tưởng tượng, mỗi ngày Tống Chính Tắc đều mang theo tấm ảnh cưới giả này dạo bước một mình trên con phố ẩm thực.

 

Mọi người đều nghĩ anh ấy hạnh phúc viên mãn.

 

Nhưng thực tế, từ đầu đến cuối, chỉ có mình anh ấy mà thôi.

 

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

 

WeChat thông báo tin nhắn mới, tôi mở ra xem, là tin nhắn của Lục Khả.

 

“Chị, Thẩm Từ không liên lạc với Tống Chính Tắc được, sắp phát điên rồi, cứ đòi đến tìm chị, em đã cản lại.”

 

“Chị, em biết thật ra chị là người tốt bụng. Thẩm Từ cũng vậy, anh ấy chỉ sợ hãi quá thôi, năm đó sau khi chị đi, Tống Chính Tắc suýt c.h.ế.t trong bệnh viện, khiến anh ấy bị ám ảnh tâm lý.”

 

“Chị đừng trách anh ấy. Anh ấy là trai thẳng, không hiểu được tình cảm của chị và Tống Chính Tắc đâu.”

 

“Chị, còn một chuyện nữa, em vẫn luôn muốn nói với chị. Thật ra lúc đó khi Tống Chính Tắc đang hấp hối, em đã nói với anh ấy, bảo anh ấy cố gắng khỏe lại, nhanh chóng kiếm tiền, đợi có tiền rồi đi tìm chị nối lại tình xưa, cho nên anh ấy mới có ý chí sinh tồn.”

 

“Chị, bình thường nhìn Tống Chính Tắc có vẻ giả tạo, nhưng anh ấy thật sự yêu chị, yêu chị hơn cả sinh mạng của mình.”

 

“Xuống xe sao không mặc áo khoác.” Giọng nói của Tống Chính Tắc vang lên từ phía sau.

 

Người đàn ông đưa cốc nước lê ấm nóng cho tôi, còn giúp tôi chắn gió, giữa lông mày có thêm vài phần giận dữ:

 

“Chị không biết bản thân dễ bị ốm lắm sao?”

 

Tôi tắt màn hình điện thoại, buột miệng nói: “Tống Chính Tắc, chúng ta quay lại đi...”

 

Đồng tử của người đàn ông co rút lại, “Chị nói gì cơ?”

 

Sau khi nói ra lời bốc đồng, tôi mới nhận ra mình căn bản không thể ở bên Tống Chính Tắc cả đời.

 

Tình yêu của anh ấy dành cho tôi cuối cùng sẽ biến thành những mũi d.a.o nhọn đ.â.m thẳng vào người tôi.

 

Điều này quá tàn nhẫn với anh ấy.

 

Khoảnh khắc này, bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng ghen tị với Tô Tình.

 

Giá như tôi là nữ chính thì tốt biết mấy.

 

Không cần phải lo lắng gì, không cần phải bận tâm gì, có thể dũng cảm ở bên người mình yêu...

 

Nhưng dù chỉ là nữ phụ, tôi cũng muốn sống vì mình một lần.

 

Tôi bình tĩnh lại, đổi cách nói:

 

“Gần đây Lộ Phong đi công tác, trong khoảng thời gian này, cậu có muốn ở bên tôi không?”

 

“Trần Li, chị coi em là gì, người tình không thể công khai hay là trò tiêu khiển của chị lúc cô đơn?” Tống Chính Tắc tự giễu cong môi, bước qua tôi, đi thẳng về phía trước.

 

“Đều không phải, chỉ là khoảng thời gian tới tôi muốn ở bên cậu, cậu có đồng ý không?” Tôi nắm lấy vạt áo của Tống Chính Tắc.

 

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, lần này tôi không né tránh nữa.

 

Có lẽ, trước đây tôi đã luôn nghĩ sai một chuyện.

 

Rốt cuộc là sống quan trọng hơn.

 

Hay là hạnh phúc quan trọng hơn.

 

Nếu như sống lâu trăm tuổi trong đau khổ giày vò, vậy chẳng khác nào tôi đã trúng một lời nguyền khác.

 

Nếu như một lựa chọn khiến cả hai người đều đau khổ tột cùng.

 

Vậy có phải, lựa chọn này là sai lầm không?

 

...

 

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng đã bào mòn chút dũng khí ít ỏi của tôi.

 

Tôi vừa định buông tay: “Thôi bỏ đi...”

 

Tống Chính Tắc lại hít sâu một hơi, nắm lấy tay tôi: “Trần Li, đúng là đáng đời em bị chị sỉ nhục cả đời.”

 

Tối hôm đó, chiếc Ferrari màu hồng chạy thẳng đến biệt thự riêng của Tống Chính Tắc.

 

Tốc độ xe nhanh đến mức lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Biệt thự rất lớn, rất trống trải.

 

Advertisement
';
Advertisement