Chìm Trong Thâm Tình Của Anh Ấy

Chương 2:

 

Livestream kết thúc không lâu, hot search hoàn toàn bùng nổ.

 

Từ nhỏ đến lớn Tống Chính Tắc vẫn luôn ưu tú, hoàn hảo đúng chuẩn con nhà người ta.

                                               

Tôi là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời anh ấy, đương nhiên cũng là thứ để cư dân mạng nắm lấy rồi phóng đại.

 

“Trời đánh, ai có địa chỉ của con khốn kia không, tức c.h.ế.t mất, tôi muốn gửi d.a.o lam cho đôi gian phu dâm phụ kia.”

 

“Thật sự chỉ là nói đùa thôi sao? Sao tôi cảm thấy Tống tổng như sắp khóc rồi vậy.”

 

“Lầu trên nghĩ nhiều rồi. Đó là thủ phủ, thiếu niên thiên tài trăm năm có một của đại học H, sao có thể nhớ mãi không quên một người phụ nữ ác độc ham tiền chứ.”

 

Bên cạnh, hệ thống có chút hưng phấn báo cáo giá trị tình yêu của Tống Chính Tắc: “52%, giảm 10% so với hôm qua, nằm trong vùng an toàn.”

 

Tôi gật đầu, vừa ăn táo giòn vừa tiếp tục xem bình luận.

 

Hệ thống như nhận ra điều gì, lại nhắc nhở lần nữa: “Theo định luật xuyên sách thứ nhất, nam chính không thể yêu nữ phụ ác độc 100%, nếu không...”

 

Nếu không, cốt truyện sẽ sụp đổ, tôi sẽ bị đưa trở về thế giới cũ.

 

Ở thế giới cũ, tôi không có người thân, không có bạn bè, t.h.i t.h.ể còn bị kẻ gây tai nạn vứt vào rừng sâu núi thẳm cho thú hoang ăn thịt.

 

Một mảnh đông một mảnh tây, c.h.ế.t tới không thể c.h.ế.t hơn...

 

Mười năm trước, sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe cộ, tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết được mệnh danh là đỉnh chóp của yêu thầm này.

 

Trở thành nữ phụ ác độc ham hư vinh trong đó.

 

Vì muốn sống sót, tôi đã triển khai chiến lược tấn công mãnh liệt với nam chính Tống Chính Tắc khi đó còn đang học cấp 3, mỗi ngày đều thay đổi cách thức để bày tỏ tình yêu sâu đậm.

 

Tận mắt chứng kiến anh ấy từ lúc ban đầu xa lánh kháng cự, lạnh lùng bảo tôi cút đi.

 

Cho đến sau này từng chút từng chút rơi vào tay giặc, si mê gọi tôi là chị.

 

Để hòa nhập vào môi trường mới nhanh hơn.

 

Hệ thống đã cho tôi thân phận giống như ở thế giới cũ, cô nhi.

 

Không có cha mẹ hỗ trợ về kinh tế.

 

Sau khi lên đại học, với tư cách là bạn trai, Tống Chính Tắc đã chủ động gánh vác học phí và chi phí sinh hoạt của tôi.

 

Khuân vác, làm gia sư, hát rong ở quán bar...

 

Chỉ cần có thể kiếm tiền, việc gì bẩn việc gì mệt anh ấy cũng làm, tới căng tin ăn món rẻ nhất thôi cũng phải suy nghĩ đắn đo.

 

Nhưng anh ấy lại sẵn lòng mua cho tôi loại mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, túi xách hàng hiệu.

 

Nữ chính Tô Tình và bạn của anh ấy đã nhiều lần khuyên Tống Chính Tắc, nói rằng tôi chỉ coi anh ấy là cây ATM di động.

 

Nhưng lại bị chàng trai trẻ lạnh lùng phản bác: “Sao chị ấy không tiêu tiền của người khác?Chị ấy chỉ tiêu tiền của tôi chứng tỏ chị ấy yêu tôi.”

 

Yêu nhau năm năm, tôi như một cái động không đáy, ngày càng tham lam, vắt kiệt toàn bộ tiền tiết kiệm của Tống Chính Tắc.

 

Đến mức khi anh ấy nôn ra m.á.u phải nhập viện, trong túi không còn một đồng nào.

 

Trong lúc anh ấy khó khăn nhất, tôi xoay người cặp kè với phú nhị đại.

 

Ngày chia tay, chàng trai trẻ cứng rắn rút ống truyền dịch, gần như quỳ xuống cầu xin tôi:

 

“Chị, mọi người đều nói em rất có tiềm năng, sau này chắc chắn em sẽ có tiền, chị cho em thêm chút thời gian được không?”

 

Tôi không để ý, tối hôm đó liền cùng phú nhị đại Lộ Phong ra nước ngoài du học.

 

Thiên chi kiêu tử cao ngạo, bị lừa cả tình lẫn tiền, trở thành trò cười mà ai ai cũng biết trong giới.

 

Chỉ có Tô Tình không rời xa anh ấy.

 

Tình yêu thầm kín và sự ủng hộ kiên định mười năm như một ngày của nữ chính khiến nam chính xót xa và rung động.

 

Sau khi Tống Chính Tắc nhìn thấy bộ mặt thật của tôi, cuối cùng anh ấy cũng tìm được chân ái của cuộc đời.

 

Câu chuyện rất cảm động, tiếc rằng tôi là nhân vật phản diện...

 

Advertisement
';
Advertisement