Chìm Trong Thâm Tình Của Anh Ấy

Chương 1:

 

Trên vòng bạn bè đâu đâu cũng là livestream của Tống Chính Tắc.

 

Là người giàu có nhất trẻ tuổi nhất trong gần hai mươi năm trở lại đây.

 

Đây là lần đầu tiên anh ấy nhận phỏng vấn trực tiếp của giới truyền thông giải trí.

 

Chỉ mới phát sóng vài phút ngắn ngủi anh ấy đã chiếm lĩnh hot search trên các nền tảng lớn.

 

Tôi bị lag một lúc mới vào được, vừa hay nhìn thấy nữ chính Tô Tình dịu dàng giúp Tống Chính Tắc chỉnh cà vạt.

 

Một người mặc veston giày da, lạnh lùng hờ hững, một người mặc lễ phục xinh đẹp, nhỏ nhắn dịu dàng, nhìn thế nào cũng thấy bọn họ là một đôi vô cùng xứng.

 

Bình luận điên cuồng spam “trai tài gái sắc”.

 

“Từ hai bàn tay trắng, cùng anh đi đến thành công vang dội. Hu hu hu, tình yêu đẹp như mơ cũng chỉ thế mà thôi, ngọt c.h.ế.t tôi rồi.”

 

“Nghe nói Tô Tình thầm yêu Tống tổng tròn mười năm, từ đầu tới cuối không rời không bỏ, thật sự rất cảm động...”

 

Livestream mới vừa bắt đầu, người dẫn chương trình vẫn đang hỏi một số vấn đề chuyên môn.

 

Càng về sau, câu hỏi càng trở nên riêng tư.

 

Gần đến cuối chương trình, người dẫn chương trình như đã bất chấp tất cả:

 

“Nghe nói Tống tổng có một cô bạn gái cũ đã quen nhau năm năm, lúc trước cô ấy chê anh nghèo, bỏ anh để yêu người giàu có hơn, có thật không vậy?”

 

Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà tim thắt lại.

 

Những người hóng chuyện trong phòng livestream lập tức xôn xao...

 

“ĐM, nếu đây là sự thật, vậy người phụ nữ kia cũng quá không có mắt nhìn rồi, vừa ngu vừa xấu, đúng là hết cứu.”

 

“Người dẫn chương trình bị điên rồi à, ai lại hỏi về bạn gái cũ trước mặt bạn gái hiện tại???”

 

“Lầu trên, Tống tổng còn không hoang mang, bạn hoang mang cái gì, hơn nữa hai người cũng chưa công khai, sao có thể nói Tô Tình là bạn gái hiện tại của anh ấy được...”

 

Sau một hồi lâu im lặng, Tống Chính Tắc nhẹ nhàng đáp lại, giọng điệu không nghe ra cảm xúc.

 

Một người dẫn chương trình khác thấy chuyện có thể khai thác, hai mắt sáng rực thừa thắng xông lên:

 

“Tống tổng đã trèo lên đỉnh thủ phủ, đây là chuyện vui hiếm có, không biết Tống tổng có tiện gọi điện thoại cho bạn gái cũ để chia sẻ tin vui này không?”

 

“Đương nhiên, nếu không tiện thì thôi...”

 

“Được.” Tống Chính Tắc lấy điện thoại ra, khi mở danh bạ, đầu ngón tay anh run rẩy.

 

Lượng người xem livestream tăng vọt, bình luận ào ạt:

 

“Đây là chương trình vả mặt sảng văn bước vào hiện thực sao, hiện tại Tống tổng đã thành thủ phủ, cô gái ham tiền kia chỉ sợ ruột gan đều xanh lè rồi.”

 

“Trời ơi, mọi người có thấy không, Tống tổng nổi cả gân xanh, thật tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể khiến Tống tổng bị tổn thương đến vậy.”

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, như đòi mạng.

 

Sau khi chia tay, đã ba năm tôi không liên lạc với Tống Chính Tắc.

 

Không ngờ anh ấy vẫn còn hận tôi, thù hận không hề phai nhạt theo thời gian...

 

Hệ thống nhìn ra sự do dự của tôi, nhỏ giọng nói: “Cô đừng sợ, tôi chịu mắng thay cô.”

 

“Được...” Tôi gật đầu, đi đến bồn rửa tay rửa sạch táo xanh vừa mua sáng nay.

 

Trên màn hình, Tống Chính Tắc hơi rũ mắt, che đi hốc mắt đỏ hoe.

 

Hệ thống nhấn nút nghe, giọng nói vốn trầm thấp của Tống Chính Tắc càng thêm khàn khàn:

 

“Bây giờ anh có tiền rồi, chúng ta có thể quay lại không?”

 

Tôi và hệ thống đồng thời sững sờ.

 

Chúng tôi nhìn nhau, hệ thống chuyển đổi giọng nói từ ông chú cáu kỉnh sang giọng nam dịu dàng, lắp bắp trả lời:

 

“Khụ khụ, cô ấy đang rửa táo, có cần tôi gọi cô ấy giúp anh không?”

 

“Xin lỗi đã làm phiền.”

 

Tống Chính Tắc im lặng một lát, sau đó cúp điện thoại.

 

Màn hình đầy dấu chấm hỏi.

 

Xen lẫn là những lời mắng chửi tôi, chế giễu Tống Chính Tắc.

 

Hệ thống như bừng tỉnh: “Này, hình như mọi người hiểu lầm rồi, có nên gọi lại giải thích một chút không...”

 

Tôi lắc đầu: “Thôi.”

 

Trên màn hình, người dẫn chương trình vội vàng cứu vãn tình thế, cười gượng hai tiếng, giọng điệu cố giả vờ thoải mái:

 

“Tống tổng, vừa rồi anh nói đến chuyện quay lại là đang nói đùa à, ha ha...”

 

“Đúng vậy, bị mọi người nhìn ra rồi. A Tắc đôi khi rất hài hước.” Tô Tình cười tiếp lời, thuận thế khoác tay người đàn ông.

 

Người dẫn chương trình nói bóng gió: “Rác rưởi thì nên vứt bỏ, sau này Tống tổng hãy trân trọng người trước mắt đi.”

 

Tống Chính Tắc cụp mắt, khẽ cong môi: “Được.”

 

Advertisement
';
Advertisement