Tôi cứ tưởng mọi chuyện cứ thế trôi qua.
Không ngờ có người mách với sếp công ty rằng tôi là bạn gái cũ của Tống Chính Tắc.
Sếp sợ bị vạ lây, tìm đại một lý do đuổi việc tôi.
Cái gọi là phú nhị đại Lộ Phong thực tế là do hệ thống tạo ra.
Trí tuệ nhân tạo không có lương.
Để chi trả tiền thuốc đắt đỏ, tôi chỉ có thể đi khắp nơi nộp đơn xin việc.
Một hôm, khi đang tìm quảng cáo tuyển dụng trên đường, đột nhiên tôi nhận được một cuộc gọi lạ:
“Xin chào, Tống phu nhân, quán bar của chúng tôi sắp đóng cửa rồi, Tống Chính Tắc Tống tiên sinh say rồi, cô có tiện qua đón anh ấy không?”
Tôi: “Xin lỗi, anh gọi nhầm rồi.”
Đầu dây bên kia hiểu ý nói: “Tống phu nhân, có phải cô đang cãi nhau với Tống tiên sinh không?”
Tôi: “Thật sự không phải...”
“Tống tiên sinh đang ở quán bar Tinh Nguyệt, cô...”
Bartender nói được một nửa, đột nhiên có tiếng ồn ào, cuộc gọi kết thúc.
Gọi lại, không ai nghe máy.
Ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy biển hiệu quán bar Tinh Nguyệt ở phía đối diện đường.
Tôi vo tờ rơi quảng cáo tuyển dụng trong tay thành một cục rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại động tác này hàng chục lần, cuối cùng vẫn quyết định đi qua.
Đẩy cửa phòng bao, nhưng không thấy Tống Chính Tắc, mà là một gương mặt quen thuộc khác.
“Chị?”
Lục Khả tỏ vẻ phấn khích, định lao đến thì bị bạn trai cô ấy là Thẩm Từ chặn lại.
“Ô, đây không phải là Trần Li sao, sao cô lại tìm đến đây, tối nay cô không đi tắm chung với phú nhị đại nữa à?”
Thẩm Từ hừ lạnh với tôi, trong mắt không giấu được nét phẫn uất.
“Thẩm Từ, anh đừng nói chuyện với chị ấy như vậy.”
Lục Khả là đàn em khóa dưới trong phòng thí nghiệm của tôi.
Có lần cô ấy không làm theo đúng hướng dẫn thí nghiệm khi điều khiển máy móc, dẫn đến sự cố.
May mà tôi đến kịp lúc.
Từ đó về sau, cô ấy coi tôi như ân nhân cứu mạng, luôn bám lấy tôi.
Sau khi cùng phú nhị đại ra nước ngoài, tất cả bạn bè chung của tôi và Tống Chính Tắc đều cắt đứt liên lạc với tôi.
Chỉ có Lục Khả vẫn thường xuyên giữa liên lạc, trò chuyện với tôi.
...
Sau khi bị bạn gái mắng, Thẩm Từ càng tức giận hơn, chỉ vào mũi tôi:
“Anh nói sai à, chẳng lẽ em quên rồi sao, chính vì người phụ nữ này mà một người vốn kiêu ngạo như Chính Tắc lại bị người ta cười nhạo đến mức không ngẩng đầu lên được, phải vào bệnh viện bao nhiêu lần, suýt nữa mất mạng!”
Lục Khả yếu thế hơn.
Những gì Thẩm Từ nói đều là sự thật, cô ấy không thể phản bác.
Trong lúc giằng co, cửa phòng bao từ từ được đẩy ra.
Tống Chính Tắc người đầy mùi rượu tựa vào khung cửa, tóc mai vẫn còn vương những giọt nước, mí mắt khép hờ, thân thể lảo đảo sắp ngã.
Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn não bộ, vô thức muốn đỡ anh ấy.
Lại bị Thẩm Từ chặn lại:
“Trần Li, cô cất cái suy nghĩ bẩn thỉu của cô đi, Chính Tắc đã có Tình Tình rồi, dù sao cô cũng là sinh viên tốt nghiệp từ đại học H, có thể giữ chút thể diện được không.”
Người giấy cũng có ba phần nóng nảy, tôi bị Thẩm Từ nói nhiều đến mức phát cáu, không nhịn được phản bác:
“Ô, vậy sao. Nếu tình cảm của hai người họ thật sự vững chắc như vậy, sao lại sợ tôi phá hoại chứ.”
Thẩm Từ tức đến nỗi lắp bắp, chỉ vào tôi, thật lâu không nói nên lời.
Thấy Tống Chính Tắc đã có người chăm sóc, tôi xoay người định rời đi.
Nhưng lại vô tình phát hiện trên bảng giá trị, giá trị tình yêu của Tống Chính Tắc dành cho tôi đang tăng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Rất nhanh đã đến gần vạch cảnh báo 80%.
Tôi chỉ đành quay lại, bất đắc dĩ lại cũng buồn cười mà nhìn người đàn ông say khướt trước mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Yêu tôi đến vậy sao, chỉ cần gặp mặt một lần cũng không chịu nổi.”
Tống Chính Tắc không nghe rõ tôi đang nói gì, anh nhíu mày, đầu óc bị cồn làm choáng váng, hệt như mãi tới lúc này anh mới nhận ra sự tồn tại của tôi:
“Sao chị lại ở đây?”