Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Lý, ba ở đây này!   

Vừa mới ra khỏi lều vải liền nhìn thấy một thím quen biết với vẻ mặt bất đắc dĩ đang ôm Tiểu Bảo gương mặt đầy nước mắt đứng bên ngoài nhìn vào.   

Cậu bé thấy Giang Khương bước ra gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó lập tức nở nụ cười, đưa tay về phía Giang Khương.   

- Tiểu Bảo ngoan, ba không tốt, để ba đưa con đi máy bay lớn nhé.   

Lúc này Giang Khương ôm Tiểu Bảo, gương mặt nở nụ cười mỉm, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, mình vẫn còn sống thật là tốt.   

Mười giờ sáng, đội bác sĩ cứu viện đi trước cuối cùng cũng đến thôn Tề La. Còn Giang Khương và đám Tôn Nghị, Vương Mịch cũng chuẩn bị rời đi.   

Giang Khương ngồi xổm trước cửa lều vải, nhìn Tiểu Bảo đang vui vẻ đá bóng trước mặt, trên mặt hắn thoáng chút phiền muộn. Sau đó hắn quay đầu sang nói với bác sĩ Đào bên cạnh:   

- Bác sĩ Đào, lưu số của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi!   

- Ừ, lưu rồi!   

Bác sĩ Đào móc con Rocky vẫn chưa có sóng của mình ra, nhìn nhìn, sau đó gật mạnh đầu.   

Giang Khương nói tiếp:   

- Sau khi tôi đi, có đội bác sĩ tới, anh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Giờ kỹ thuật của anh đã đủ để thực hiện vài ca phẫu thuật đơn giản rồi, tự tin lên!   

Bác sĩ Đào tiếp tục gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Khương, trong mắt hiện lên một tia cảm thương, nói:   

- Bác sĩ Giang, cảm ơn anh!   

- Cảm ơn cái gì, tôi cũng chỉ làm những việc mình nên làm thôi!   

Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai bác sĩ Đào, sau đó cười nói:   

- Cố gắng nhé, sau này có thể chúng ta sẽ còn gặp lại. Hy vọng lúc chúng ta gặp lại, anh đã có thời gian đi ra ngoài học hỏi thêm nhiều thứ hơn!   

- Ừ, chắc chắn như vậy!   

Bác sĩ Đào lau mắt kính, sau đó gật mạnh đầu nói.   

- Được rồi, tôi đi chuẩn bị đồ đây. Đừng nói tin tôi đi cho những người khác!   

Giang Khương mỉm cười, sau đó lại nhìn Tiểu Bảo, quay trở lại trong lều vải.   

Giang Khương nhấc chiếc ba lô đơn giản, ôm Tiểu Bảo, khó khăn lắm mới thoát được nữ phóng viên dây dưa kia. Hắn từ chối bác sĩ Đào, Phó trưởng thôn Lý, ông Lý chuẩn bị lên trực thăng cùng nhóm La y sư rời đi.   

Có điều, lúc rời khỏi nơi này, hắn không ngờ thanh thế lại lớn đến thế. Hắn đã dặn dò bác sĩ Đào đừng nói cho người khác biết chuyện hắn đi, nhưng không ngờ, tin hắn đi vẫn truyền ra ngoài.   

- Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang!   

Giang Khương đặt Tiểu Bảo lên cabin, chuẩn bị bước lên thì đột nhiên nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập phía xa cùng với những tiếng gọi truyền đến. Giang Khương chậm rãi quay đầu lại.   

Hắn nhìn thấy phía xa có một đám người đang lục tục chạy tới, những thôn dân vừa vẫy tay về phía này vừa gọi lớn. Giang Khương đột nhiên cảm thấy sóng mũi cay cay.   

Nữ phóng viên ngồi bên vừa mới bị Giang Khương bỏ mặc trong lòng vô cùng buồn bực, nhìn thấy cảnh này lập tức xốc lại tinh thần, vội vàng kéo quay phim quay lại cảnh này, cho dù như thế nào, đây cũng là cảnh rất tuyệt.   

Giang Khương nhìn một thím đang chạy như bay phía trước tiên, trong lòng thầm nghĩ không biết sao thím này có thể chạy nhanh như vậy. Trong tay bà cầm một thứ gì đó, thở hồng hộc chạy tới, thấy Giang Khương vẫn đang đứng bên cạnh trực thăng chưa rời đi thì trong mắt lóe lên tia vui mừng.   

- Bác sĩ Giang, đúng là không nỡ để cậu đi.   

Thím ấy nhìn Giang Khương, vẻ mặt không nỡ, sau đó nhét mấy quả trứng gà vào tay Giang Khương, ngậm ngùi dặn dò:   

- Thím mới luộc cho cậu mấy quả trứng gà, bác sĩ Giang mang theo mà ăn trên đường!   

- Bác sĩ Giang sao cậu lại đi như vậy?   

Một anh thở hồng hộc chạy tới, vừa lau trán vừa nhìn Giang Khương, vẻ mặt rất không nỡ.   

- Bác sĩ Giang, cậu ở thêm vài ngày nữa đi, chúng tôi không muốn cậu đi!   

Mấy người chạy tới sau lúc này lần lượt nói.   

Giang Khương cười cười nói:   

- Tôi cũng ở đây hơn một tuần rồi, giờ vết thương của mọi người đã ổn định, hơn nữa cũng đã có đội bác sĩ đến tiếp nhận nên tôi thật sự phải quay về rồi!   

- Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang, cậu đừng đi mà.   

Những người chạy tới sau càng lúc càng nhiều, dần dần đã có hơn hai ba trăm người tụ tập trước trực thăng.   

Không ít người nhào lên kéo tay Giang Khương, trong mắt tràn đầy không nỡ, ngay lập tức, Giang Khương đã bị một đám đông vây quanh. Nữ ký giả bên cạnh kéo quay phim, luồn lách một lúc mới chiếm được một vị trí tốt.   

Lúc này vẫn còn mấy thím cố gắng chen vào, đưa một cái gói nhỏ, nhét vào tay Giang Khương, mắt ngấn lệ, kéo tay Giang Khương nói:   

- Bác sĩ Giang, mấy ngày nay cậu mệt rồi. đây là mấy cái bánh bọn thím làm cho cậu, cậu mang theo ăn trên đường, đừng để bị đói!   

Giang Khương nhìn cái túi trong tay vẫn còn mang theo hơi ấm, sóng mũi càng cay cay, gật mạnh đầu nói:   

- Cảm ơn, cảm ơn các thím.   

- Bác sĩ Giang đi thong thả, đi thong thả!   

Lúc này bên ngoài đám đông lại truyền đến những tiếng gọi ầm ỉ. Giang Khương nhìn sang thì thấy đám đông đang chậm rãi nhường ra một con đường, một nhóm người chầm chậm đi vào trong.   

Giang Khương nhìn thấy một nhóm người đang dìu một ông cụ có khuôn mặt quen thuộc tiến vào, đằng sau còn có mười mấy thôn dân, Giang Khương không kìm được lộ vẻ bất đắc dĩ. Không ngờ mấy bệnh nhân trong lều lại chạy đến đây, nếu động đến miệng vết thương thì phải làm sao?   

Hắn lập tức chạy đến đón, bất đắc dĩ cười khổ nói:   

- Ôi, sao mọi người cũng tới vậy, lỡ như động đến miệng vết thương thì phải làm sao?  

Giang Khương còn chưa kịp tiến đến đỡ thì đã thấy hai ba chục người nhà đang dìu người bị thương, còn cả mười mấy người lớn nhỏ phía sau lúc này đều chậm rãi quỳ gối trên mặt đất, cong người xuống.   

Giang Khương nhìn thấy cảnh này sắc mặt liền biến đổi, vội vàng đưa tay ra ngăn cản hai người đứng đầu tiên, kinh ngạc nói:   

- Làm thế này sao được, làm thế này sao được.   

Một ông cụ chống gậy đứng bên cao giọng nói:   

- Bác sĩ Giang, ơn cứu mạng của cậu, người dân thôn tôi không có gì để báo đáp cậu, sau này cũng chưa chắc đã có cơ hội gặp lại cậu, giờ chỉ có cách để những hậu bối này dập đầu với cậu để cảm tạ thôi.   

- Đúng vậy, bác sĩ Giang, cậu cứ yên tâm nhận của đám trẻ này một xá. Sau này, nếu còn có cơ hội đến Tề La, tôi còn đợi để kính bác sĩ Giang cậu vài ly rượu đấy.   

Lúc này một người đàn ông trung niên khác được người bên cạnh miễn cưỡng dìu mới đứng vững được cảm kích nói với Giang Khương.   

- Làm thế này thì giảm thọ tôi quá. Cậu em đứng lên đi, chị này nữa, mời đứng lên. Mọi người xin hãy đứng lên hết đi. Đây là việc tôi nên làm, đâu đáng để mọi người làm như vậy.   

Giang Khương đỏ mắt, đỡ từng người dậy, chỉ cảm thấy những việc mình làm mấy ngày hôm nay thật sự vẫn chưa đủ, đâu đáng để được những thôn dân này hậu đãi như vậy.   

La y sư ngồi trong trực thăng nhìn thấy cảnh này cũng chậm rãi gật đầu. Chỉ có Vương Mịch và Tôn Nghị ngồi đối diện lúc này vẻ mặt hơi không vui.   

Những người ngồi đối diện Vương Mịch và Tôn Nghị không hề chú ý đến điều này, họ chỉ chấn động nhìn tình hình bên ngoài trực thăng. Bọn họ xuất thân từ Thiên Y viện mà cảnh bệnh nhân cảm kích, quỳ gối cảm ơn cũng hiếm thấy, còn cảnh trước mắt...   

Mấy trăm người cùng đến tiễn, mấy chục người quỳ xuống thay trưởng bối của họ cảm ơn, bọn họ làm gì đã được nhìn thấy chứ?   

Lúc này trên mặt Tôn Nghị ngoài vẻ chấn động bắt đầu lộ ra tia đố kỵ. Bản thân mình cũng cứu được nhiều người như vậy, sao không có ai cảm ơn mình.   

Lúc này La y sư đã chú ý đến vẻ mặt của hai người, cuối cùng cũng hừ khẽ một tiếng.   

Hai người Vương Mịch và Tôn Nghị đều đồng loạt cả kinh, trong lòng hơi hoảng hốt nhìn về phía La y sư.   

- Hai người phản tỉnh lại đi.   

La y sư chỉ lãnh đạm liếc nhìn hai người, sau khi bỏ lại một câu liền nhắm mắt dưỡng thần.   

Nhưng câu nói này đã khiến hai người Vương Mịch và Tôn Nghị đều toát mồ hôi.   

Đúng vậy, hai người họ ở đây trên một vài phương diện nào đó làm cũng không tệ, coi như đã tận chức, nhưng so với bác sĩ Giang trước mặt thì quá thua kém. Nếu La y sư không hai lòng, vậy thì khảo hạch lần này.   

Lúc này trong lòng hai người đều căng thẳng. Tôn Nghị thì lại càng oán hận Giang Khương. Nếu không có thằng nhãi này, sao mình phải lo lắng như vậy?   

Lúc này lại có một ông cụ bên cạnh bưng một bầu rượu bước ra, hai tay run rẩy, nhận một cái ly từ đứa nhỏ bên cạnh, sau khi rót đầy rượu, hai tay đưa cho Giang Khương, run rẩy nói:   

- Nhân nghĩa và ân tình của bác sĩ Giang, người thôn Tề La chúng tôi nhớ hôm nay bác sĩ Giang phải đo, tôi cũng chẳng có gì để tặng, giờ tôi kính một ly rượu để tiễn bác sĩ Giang. Hy vọng bác sĩ Giang rảnh rỗi nhớ đến thôn dân La Tè chúng tôi, có thời gian xin hãy đến thăm.   

Giang Khương nhìn thấy tia chân thành và kỳ vọng trong đôi mắt vàng đục của ông cụ kia liền gật mạnh đầu, sau đó hai tay nhận ly rượu, ngửa đầu uống cạn. Sau đó gật mạnh đầu nói:   

- Chắc chắn!   

Cuối cùng, trong những lời tiễn biệt của mọi người, Giang Khương ôm Tiểu Bảo ngồi trong trực thăng, sau khi vẫy tay với thôn dân xong mới đóng cửa cabin lại.   

Sau khi đóng cửa cabin, Giang Khương mới cảm nhận được Vương Mịch và Tôn Nghị ngồi đối diện đang nhìn mình có chút quái dị. Có điều Giang Khương cũng lười để ý. Đời này hắn ghét nhất là ly biệt. Hiện tại cảm xúc của hắn không được tốt nên chỉ ôm chặt lấy Tiểu Bảo, sau đó nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.   

Sau khi cánh quạt của trực thăng chậm rãi xoay còn liền chậm rãi bay lên trong sự chú ý của mọi người.   

Tiểu Bảo ở trong lòng Giang Khương mở to đôi mắt tròn đen lay láy nhìn cảnh vật dần nhỏ đi ngoài cửa sổ, rõ ràng đã hơi bình tĩnh hơn, giống như đã hiểu được gì đó.   

Giang Khương nhẹ nhàng ôm chặt Tiểu Bảo vào lòng, mỉm cười nói:   

- Tiểu Bảo, sau này chúng ta sẽ lại quay lại.   

- Vâng, ba.   

Tiểu Bảo nhẹ nhàng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng Giang Khương, sau đó nắm chặt vạt áo Giang Khương không lên tiếng nữa.
Advertisement
';
Advertisement