Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nhìn bộ dạng hơi ngây ra của Giang Khương, La y sư mỉm cười. Ông rất hài lòng với phản ứng của Giang Khương. Hơn nữa, với một lão đồng chí đã gần bảy mươi mà nói, lòng kiên nhẫn tương đối cao, cho nên ông chỉ cười mỉm chứ không nói gì.   

Lúc Giang Khương hồi phục tinh thần, lại nhìn nhìn La y sư, không biết rốt cuộc mình nên trả lời như thế nào. Nhưng dù như thế nào, y thuật của đối phương chắc chắn là bất phàm.   

Sau khi mỉm cười, Giang Khương cũng nói thẳng. Dù sao trong tình huống bình thường, nếu đối phương đã muốn kiểm tra có lẽ cũng có thể kiểm tra được, không cần phải giấu diếm. Hắn lập tức nói:   

- Không dám lừa gạt lão tiên sinh, y thuật của tại hạ đa phần do Tổ truyền, nhưng sau đó lại theo ân sư học y được hơn ba năm.   

- Tổ truyền? Ân sư?   

La y sư có chút sửng sốt. Sau khi ông thoáng trầm mặc một lát liền nói:   

- Không biết thầy của bác sĩ Giang là người ở đâu?   

- Gia sư tự hào là người Bạch Vân sơn.   

Ánh mắt Giang Khương hơi nghiêm túc, trầm giọng nói.   

- Người Bạch Vân sơn?   

La y sư này nhíu mày. Còn đứng đây vờ vịt với ai, còn người Bạch Vân sơn, cái tên thô đến thế? Lẽ nào không phải người đó do mình tự tưởng tượng ra sao?   

Có điều, lúc này La y sư không đinh buông tha, tiếp tục hỏi:   

- Không biết tôn sư trông như thế nào?   

- Gia sư đầu đầy tóc bạc, để bộ râu dài màu trắng nửa thước, thích mặc bố sam màu xanh.   

Hoan Nhan dùng bộ dạng của một cao nhân thế ngoại để hình dung, trong mắt dường như tràn đầy kính ngưỡng, nhưng không ai biết hắn đang lén cười thầm.   

Lúc này vẻ mặt La y sư cũng cứng đờ. Đây rõ ràng không phải người trong ký ức của ông. Trên mặt lập tức có chút thất vọng, nhưng có điều sau khi suy nghĩ một lúc, ông vẫn hỏi:   

- Y thuật tổ truyền nhà cậu, không biết tục danh tổ phụ cậu là gì?   

- Tổ phụ tại hạ Giang Thanh Minh, không biết lão tiên sinh có quen không?   

Lúc này Giang Khương cũng có chút tò mò, nói.   

- Giang Thanh Minh?   

Bộ dàn La y sư hơi sửng sốt, sau đó lại nhìn Giang Khương lộ ra biểu cảm cổ quái:   

- Vậy không biết cha cậu là?   

- Cha?   

Lúc này Giang Khương cũng sửng sốt. Từ lúc hắn có trí nhớ chưa từng gặp được cha mẹ. Giờ La y sư đột nhiên hỏi, hắn thật sự hơi ngẩn người.   

Có điều, tên của cha, Giang Khương vẫn nhớ, sau khi hắn trầm mặc một đỗi, liền lãnh đạm cười khổ nói:   

- Cha là Giang Văn Ba, có điều từ khi tại hạ hiểu chuyện chưa từng gặp bao giờ.   

Vốn tưởng có lẽ La y sư sẽ hơi thất vọng. Nhưng sau khi Giang Khương nói xong, hắn thấy trong đôi mắt La y sư nhìn mình lóe lên một tia vô cùng quái dị.   

Sau khi Giang Khương sửng sốt, trong lòng đột nhiên lộ tia hưng phấn, sau đó nhìn về phía La y sư nói:   

- Lão tiên sinh, ông quen cha tôi?   

La y sư nhìn thấy Giang Khương hưng phấn, trong mắt thoáng hiện lên tia thương xót, sau đó chậm rãi gật đầu:   

- A, thật sao?   

Nhìn thấy La y sư gật đầu, Giang Khương đứng bật dậy, nhìn La y sư, hưng phấn nói:   

- Lão tiên sinh, ngài từng gặp cha tôi ở đâu? Ngài có biết giờ cha tôi ở đâu không?   

La lão y sư nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ hưng phấn của Giang Khương thì cảm thấy mình khó có thẻ mở miệng được. Chàng thanh niên trước mặt, giờ nghĩ kỹ lại, sao có vẻ ngoài giống người thanh niên kia đến thế?   

Giang Khương nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ và thương cảm củ La lão y sư, trong lòng lập tức trầm xuống. Tinh thần lực nhạy cảm của hắn khiến hắn cảm nhận được có chút không hay.   

- Cha cậu là đệ tử của một người bạn tốt của tôi.   

Nhìn chàng thanh niên cực kỳ mẫn cảm trước mặt, còn cả vẻ mặt đột nhiên ảm đạm đi của hắn, La y sư hít nhẹ một hơi, cười ôn hòa, nhìn chàng thanh niên trước mặt, nói:  

- Năm đó cha cậu cũng ưu tú như cậu. Năm đó cha cậu chính là bác sĩ trẻ tuổi nhất trong viện chúng tôi. Nhưng cậu ấy và thầy cậu ấy cũng chính là bạn tốt của tôi, còn cả...   

Nói tới đây, La y sư nhìn chàng thanh niên trước mặt, hy vọng hắn có thể chịu được đả kích. Sau khi dừng lại một chút, tiếp tục nói:   

- Còn cả mẹ của cậu hai mươi năm trước cũng đã cùng mất tích trong chuyện ngoài ý muốn này.   

- Mẹ cũng mất tích cùng?   

Giang Khương đứng sửng đó, chữ mẹ sao mà xa xôi quá.   

La y sư đứng bên thấy Giang Khương ngẩn người, La y sư và đám Vương Mịch bên cạnh đều không lên tiếng. Chỉ có Tôn Nghị là vô cùng kinh ngạc. Gã thật sự không thể ngờ, tên thầy lang này lại thật sự có liên quan đến viện.   

Về chuyện mất tích này, gã có nghe ông ngoại nói qua. Hơn hai mươi năm trước trong viện có một bác sĩ cực kỳ ưu tú mất tích, hơn nữa còn là một Thiên y sư vừa thăng cấp không lâu đem theo hai học trò đã vô cơ biến mất trong sự kiện đặc biệt lần đó. Năm đó Thiên Y Viện đã phát động tất cả lực lượng, tiến hành điều tra chuyện này trong ba năm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.   

Giang Khương từ từ hồi phục tinh thần, sau đó trên gương mặt cứng ngắc bắt đầu từ từ lộ ra một nụ cười, hướng về phía La y sư, chân thành cúi đầu nói:   

- Cảm ơn tiền bối đã báo cho tại hạ biết tin tức của cha mẹ!   

- Bác sĩ Giang khách sáo rồi!   

La y sư vội vàng tiến lên đỡ, nhìn gương mặt lãnh đạm của Giang Khương, cho dù có nhìn thêm thì cũng chẳng có biểu cảm gì khác thường, trong lòng hơi kinh ngạc, khả năng khống chế của chàng thanh niên này mạnh thật!   

Giang Khương nhìn La y sư, lần này lại chắp tay nghiêm túc thỉnh giáo:   

- Không biết Viện mà tiền bối nói là Viện gì?   

- Cậu không biết?   

Lúc này La y sư khẽ sửng sốt. Chàng thanh niên ưu tú này, y thuật siêu quần như vậy, hơn nữa cũng tu luyện nội khí, vậy mà không biết Thiên Y viện?   

Giang Khương gật đầu, nhìn bác sĩ La nói:   

- Đúng, tôi không biết!   

Thấy Giang Khương thật sự không biết, La y sư khẽ thở dài. Sau khi ông thoáng trầm ngâm một lát mới nói:   

- Cậu và viện chúng tôi đã có mối quan hệ sâu xa như vậy thì tôi cũng nói với cậu một chút về nó!   

- Viện chúng tôi được gọi là Thiên Y viện, là nơi tập trung những kỹ thuật chữa trị và nhân tài giỏi nhất Trung Quốc. Vào đầu thời Minh đây chỉ là một cơ quan nhàn rỗi, nhưng tới cuối Minh đầu Thanh, vì chiến loạn, nó đã trở thành nguồn lực để cứu trợ dân chúng. Các tiền bối lúc đó mới chính thức cùng nhau thống nhất, xây dựng nên Thiên Y viện.   

- Từ đó Thiên Y viện tồn tại cho đến giờ. Có điều Thiên Y viện tương đối đặc biệt, cho nên người bình thường đều không biết đến, ngoại trừ một vài thế gia và tầng lớp tầng cao trong chính phủ từ lâu đời, còn lại không ai biết đến sự tồn tại của tổ chức này.   

- Vì Thiên Y viện của chúng tôi có vài điểm đặc biệt, cho nên thường không thể nhúng tay vào những chuyện bình thường trong thế tục. Chẳng lẽ trong dịch SARS năm đó hoặc trong những sự kiện nào đặc biệt có tính uy hiếp đối với Trung Quốc mới có thể xuất hiện, cho nên Thiên Y viện có một địa vị khá đặc biệt ở Trung Quốc.   

Khi La y sư nói đến địa vị hơi đặc biệt, hai người Vương Mịch bên cạnh lúc này trên mặt thoáng lộ vẻ kiêu ngạo.   

Sau khi nghe La y sư nói xong, lúc này trên mặt Giang Khương mới lộ ra chút tia kinh ngạc.   

Hắn thật sự kinh hãi về tính chất và sự tồn tại của Thiên Y viện này. Hắn chưa bao giờ biết có một tổ chức có thực lực to lớn và khổng lồ như vậy. Giờ Giang Khương đột nhiên hiểu ra, lần trước Dương lão đột nhiên phát hiện trúng độc, nhưng lúc chưa tìm được Mộc Long Căn, vì sao Dương Vân Dương vẫn không căng thẳng lắm. Hóa ra là vì có nơi này tồn tại.   

Giang Khương chậm rãi gật đầu, một lần nữa nghiêm túc nói với La y sư:   

- Hóa ra là Thiên Y viện. Đa tạ tiền bối đã giải thích, tôi đã hiểu rồi!   

La y sư nhìn chàng thanh niên trẻ rất đặc biệt trước mặt, thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:   

- Bác sĩ Giang, tôi thấy kỹ năng y học của cậu cũng tương đối không tệ, hơn nữa giữa cậu và Viện chúng tôi có quan hệ sâu xa. Nếu bác sĩ Giang muốn, tôi có thể xin với viện đồng ý chấp nhận cậu vào Thiên Y viện!   

Nói tới đây, La y sư lại cười bổ sung thêm:   

- Đương nhiên cũng phải qua được khảo hạch nhất định!   

- Vào Thiên Y viện?   

Nghe thấy lời mời của La y sư, Giang Khương lại một lần nữa ngẩn người. Hắn thật sự không ngờ La y sư lại yêu cầu mình vào một tổ chức tương đối hoành tráng như vậy.   

Nhìn thấy Giang Khương hơi chần chừ, lại có vẻ nghi hoặc, Vương Mịch và Tôn Nghị ở bên đều lộ ra vẻ mặt khác nhau. Vương Mịch thì cảm tháng, bác sĩ giang này có cơ hội như vậy mà còn chần chừ, đúng là đồ ngốc mà.   

Còn Tôn Nghị thì tức giận. Tên lang trung vườn này, chỉ là một tên nàh quê, dựa vào cái gì mà có thể gia nhập vào Thiên Y viện căn bản một người bình thường không thể nào biết đến này? Tốt nhất là tên nhà quê này đừng đồng ý, mà cho dù mày có đồng ý rồi, chưa chắc mày có thể vượt qua khảo hạch. Mức độ nghiêm khắc của khảo hạch trong viện, một tên nhà quê như mày chắc chắn không thể nào ngờ tới được.   

La y sư thấy Giang Khương hơi chần chờ thì cười nói:   

- Thiên Y viện là một nơi rất tốt. Nó có quyền lực đặc biệt và nguồn tài nguyên khổng lồ. Nếu như cậu gặp phải những phiền phức như hôm qua, nếu cậu là người của Thiên Y viện, thì tỷ lệ cậu muốn những chuyện như vậy xảy ra cực kỳ thấp.   

Giang Khương nghe thấy La y sư nói vậy thì cũng thật sự động lòng. Hắn có thể nghe thấy được sự tự tin trong lời nói của La y sư. Nếu mình có thể gia nhập Thiên Y viện, có lẽ Tề gia và những người khác sẽ không còn dám có ý định gì với mình nữa.   

Nhưng Giang Khương vẫn còn hơi băn khoăn. Với những tổ chức bí ẩn như thế này, những quy tắc và chế độ có lẽ cũng cực kỳ nghiêm mật, hơn nữa có lẽ cũng sẽ điều tra kỹ quá khứ của mình.   

Nếu mình gia nhập, sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế, như vậy có lẽ được không bằng mất.   

Giang Khương do dự một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn La y sư nói:   

- Tiền bối, cái này tôi có thể suy nghĩ một chút không?   

- Suy nghĩ một chút?   

La y sư vô cùng ngạc nhiên trước câu này của Giang Khương. Người thường chỉ cần nghe nói có thể gia nhập Thiên Y viện, chắc chắn là chuyện vô cùng đáng mong đợi. Nhưng có thể do vị bác sĩ Giang trước mặt hoàn toàn không biết gì về Thiên Y viện, nghi hoặc là chuyện rất bình thường.  

Ông liền mỉm cười gật đầu nói:   

- Đương nhiên là được. Sau này, tôi sẽ vẫn liên lạc với bác sĩ Giang. Hoặc sẽ vẫn có việc cần bác sĩ Giang hỗ trợ.
Advertisement
';
Advertisement