Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Cái gì? Chết hết rồi sao? Tề Lang cũng chết rồi à? Thế còn Giang Khương?   

Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, vẻ mặt Tề Nhạc Minh trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, kinh hãi hỏi.   

- Giang Khương bị trọng thương, đã được cứu, chắc không sao?   

Vẻ mặt Tề Nhạc Minh lại biến đổi lần nữa, tức giận quát mắng:   

- Vậy sao không đưa hắn ta về?   

- Thiên Y Viện?   

Sau khi nghe thấy câu trả lời của đối phương, vẻ mặt Tề Giang Minh lại biến đổi lần thứ ba, vẻ mặt xám ngắt, lúc lâu sau mới hỏi:   

- Sao lại có Thiên Y Viện ở đó? Sao bọn họ lại nhúng tay vào chuyện này?   

- Minh thiếu, chuyện này tôi không rõ nhưng quả thật là người của Thiên Y Viện.   

Bên kia cũng bất đắc dĩ đáp:   

- Bọn anh Lang cũng bị phòng xử lý sự kiện đặc biệt tiếp nhận rồi.   

- Bà nó!   

Nghe thấy lời này, cuối cùng Tề Nhạc Minh cũng không nhịn được, ném bộp điện thoại trong tay xuống đất. Cha anh ta giao chuyện này cho anh ta làm nhưng kết quả lại thành ra như vậy, hơn nữa A Lang cũng chết rồi mà lại không bắt được Giang Khương. Thậm chí lần này còn dính dáng đến Thiên Y Viện, bây giờ anh ta thật không biết ứng phó với cơn giận của cha mình thế nào.   

Nhưng điều khiến anh ta đau đầu hơn nữa là lần này nếu Giang Khương có quan hệ với Thiên Y Viện thì sau này làm sao anh ta động vào Giang Khương được nữa đây? Lần này đúng là điển hình của việc ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.   

Vương Mịch ngồi trước bàn cấp cứu, nhìn chằm chằm vào vết thương ở vùng bụng của Giang Khương. Lúc này, cô ta vừa nhìn vừa ngẩng đầu nhìn La y sư ở bên cạnh một cái.   

Lúc này La y sư cũng nhìn chằm chằm vào vết thương của Giang Khương, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ. Vừa nãy ông ta vẫn luôn ở đây nhìn, mới chưa đến năm tiếng đồng hồ, vết thương dài đến 3cm, xuyên qua thành bụng của Giang Khương lúc này đã bắt đầu đóng vảy.   

- Điều này sao có thể?   

La y sư sững sờ nhìn vết thương đó của Giang Khương. Nếu không phải ông ta vẫn luôn nhìn Giang Khương bị thương, nhìn vết thương của Giang Khương đóng vảy thì ông ta không thể nào tin được vết thương này lại bắt đầu tự khỏi trong năm tiếng đồng hồ.   

- Khả năng phục hồi thật khủng khiếp.   

Sau khi xác nhận sự thật đúng là như vậy, lúc này cuối cùng La y sư cũng không nhịn được cảm thán, nhìn Giang Khương như nhìn một kho báu. Ông ta biết rõ dù dùng “Hồi thiên châm số 2” của ông ta, tốc độ hồi phục nhanh hơn không ít nhưng cũng không thể khủng khiếp như vậy được.   

Lúc này ông ta vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Vương Mịch một cái, nói:   

- Máu cất giữ cẩn thận chưa?   

- Em đã để trong tủ đông lạnh rồi ạ.  

Vương Mịch vội trả lời.   

Sau khi thấy Vương Mịch xác nhận rồi, La y sư mới yên tâm gật gật đầu. Có hai ống máu này rồi thì về cơ bản đã đủ để nghiên cứu sơ bộ rồi, người trẻ tuổi trước mặt này thật khiến người ta tò mò.   

- Em đã chuẩn bị xong lều vải của thầy rồi ạ, mời thầy đi nghỉ ạ!   

Lúc này Tôn Nghị đi vào, nhìn La y sư cung kính nói.   

- Không đi nữa, ta ở đây nhìn.   

Lúc này, La y sư không nỡ đi. Lần đầu tiên nhìn thấy khả năng khôi phục kinh người như vậy, ông ta nhất định phải ở đây nhìn thật kỹ, nhìn cả quá trình hoàn toàn khôi phục mất bao nhiêu lâu.   

- Thầy đi nghỉ đi ạ, em trông giúp thầy ạ.   

Tôn Nghị vừa đi vào, không biết tình hình, một lòng muốn lấy lòng nói.   

Nghe thấy Tôn Nghị nói vậy, La y sư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Khương không muốn dời mắt không vui, lạnh lùng nói:   

- Không nghe thấy sao? Ta bảo rồi, ta ở đây nhìn!   

- Á vâng vâng vâng ạ!   

Bị La y sư lạnh lùng nói vậy, Tôn Nghị chợt cả kinh, vội đáp lại, biết lần này nịnh hót nhầm chỗ rồi.   

Thấy hình như La y sư không hề để ý đến mình, Tôn Nghị mới lau mồ hôi lạnh. Mặc dù ông ngoại anh ta là thiên y sư nhưng cùng lắm cũng chỉ giúp được anh ta một chút về một số chuyện, nếu anh ta thật sự khiến La y sư không vui thì phiền phức lớn rồi. Hơn nữa lý lịch của La y sư có thể nói là chỉ thấp hơn mấy vị thiên y sư, là y sư bậc một, trong viện nổi tiếng là nghiêm khắc.   

Lúc này, anh ta cũng cẩn thận bước tới, nhìn Giang Khương, rất tò mò thứ gì lại đáng để La y sư coi trọng như vậy.   

Sau khi đến gần, thuận theo ánh mắt của Vương Mịch và La y sư, anh ta nhìn thấy vết thương trên phần bụng của Giang Khương, lúc này cũng chợt sửng sốt. Lúc đầu còn là vết thương to lắm mà, sao đột nhiên lại đóng vảy rồi? Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ hiệu quả của “Hồi thiên châm” thật sự mạnh đến mức này sao?   

Anh ta kinh ngạc nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn La y sư ở bên cạnh nhưng không dám hỏi, đành ở bên cạnh nhìn. La y sư ở đây không đi nghỉ ngơi, người y sư cấp dưới như anh ta không thể nào đi được, cũng đành ở bên cạnh cùng.   

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu sau, lúc này bầu trời bên ngoài lều vải dần sáng lên, còn tinh thần của La y sư lại càng ngày càng tốt vì bây giờ vết sẹo trên người Giang Khương đang dần dần rơi xuống và tản ra. Vết thương vốn dĩ dài 3cm của Giang Khương lúc này chỉ còn có hơn nửa cm.   

- Phục hồi nhanh quá, cộng lại chỉ có 13, 14 tiếng đồng hồ.   

Lúc này La y sư ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cảm thán.   

- Đúng là nhanh thật.   

Mặc dù lúc này tinh thần của Tôn Nghị có chút uể oải nhưng trơ mắt nhìn mấy tiếng, vết thương vừa đóng vảy của Giang Khương gần như đã hoàn toàn khỏi hẳn, đúng là kinh khủng quá.   

Chỉ có Vương Mịch sắc mặt hơi ửng đỏ không tiếp lời vì người nào đó lúc này chỉ mặc chiếc quần lót, thứ nào đó ở bên trong đang làm động tác chống trời xuất hiện vào mỗi sáng sớm, mức độ cao, thẳng đứng đó khiến Vương Mịch nhìn mà trên mặt nóng lên từng đợt.   

Mặc dù cô ta là thầy thuốc, không có gì chưa nhìn thấy cả nhưng tình hình này thì thật đúng là…   

La y sư ở bên cạnh lúc này cũng chú ý đến tình trạng cột chống trời này, lại lần nữa cảm thán, liên tục lắc đầu cảm thán:   

- Khả năng khôi phục mạnh quá, mất máu nhiều thế mà mới qua một đêm khí huyết đã khôi phục dồi dào như vậy, lợi hại, lợi hại.   

“Đúng thế, đương nhiên lợi hại, nếu ông có thể cứng lên cao như vậy thì ông đã không nói thế rồi.”   

Tôn Nghị ở bên cạnh thầm cúi đầu oán thầm, sau đó lại liếc nhìn một cái, thầm nghĩ: “Buổi sáng ông đây cũng chẳng khác là bao, hừ.”   

Giang Khương chậm rãi tỉnh lại khi ba người một người ngượng ngùng, một người cảm thán, một người oán thầm.   

“Cơ thể chữa trị xong, sắp tỉnh lại, năng lượng tiêu hao 12%, hiện tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi 4 là 15%.”   

Cảm thấy trong đầu hiện lên tin tức, Giang Khương chậm rãi mở mắt ra. Mặc dù hắn cảm thấy nhiệt độ môi trường vẫn tương đối ấm áp nhưng lại thấy cả người có chút lạnh lẽo.   

Khi đang cảm thấy kỳ lạ thì hắn liền thấy một khuôn mặt già nua xuất hiện trong tầm mắt mình, nhìn hắn bằng đôi mắt hưng phấn quái dị, như là hắn là một cái bánh mì được bôi đầy mật ong vậy.   

Nhìn dáng vẻ này, Giang Khương không khỏi rùng mình, theo bản năng kéo chăn nhưng lại phát hiện người mình trần truồng, hình như chẳng có gì cả.   

Khi hắn đang kinh hãi thì lại thấy hai khuôn mặt khác, một người là Tôn Nghị đang oán hận nhìn mình, một người nữa là Vương Mịch khuôn mặt hơi hồng hồng, cúi đầu nhưng ánh mắt lại vừa lúc gặp ánh mắt hắn, phát hiện hắn tỉnh rồi liền ngượng ngùng bối rối dời đi.   

- Á?   

Giang Khương ý thức được có điều gì đó không ổn, vội ngồi dậy, cuộn chân, sau đó mới chắc chắn mình vẫn mặc một chiếc quần lót, ít nhất thì cũng còn hơn vừa nãy hắn tưởng mình hoàn toàn trần như nhộng.   

Giang Khương hai tay che ngực, có chút kinh ngạc nhìn vị lão đồng chí chỉ còn thiếu chảy nước miếng, còn cả bọn Tôn Nghị, Vương Mịch, ngạc nhiên nói:   

- Các người muốn làm gì?   

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Giang Khương, La y sư cười khan hai tiếng:   

- Thầy thuốc Giang, chào cậu, cậu mặc quần áo trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện!   

- Quần áo à.   

Giang Khương nhìn nhìn xung quanh mới nhìn thấy quần áo của mình ở một góc bên cạnh, bên trên toàn là máu và lỗ hổng, hình như không mặc được.   

La y sư ở bên cạnh thấy động tác của Giang Khương, bật cười, quay đầu nhìn Tôn Nghị nói:   

- Em tìm bộ đồng phục cho thầy thuốc Giang trước đi.   

- Hả dạ.   

Tôn Nghị đáp một tiếng, vội lấy một bộ đồng phục mới ở bên cạnh ném cho Giang Khương.   

Mặc dù đồng phục hơi mỏng nhưng có còn hơn không, ít nhất thì cũng sẽ không quá lạnh khi ở trong lều vải bật điều hòa này.   

Giang Khương lập tức mặc đồng phục vào, cuối cùng cũng không xấu hổ như vậy nữa. Hơn nữa lúc này hắn cũng nghĩ ra rồi, chắc chắn là khi hắn ngất xỉu được người ta phát hiện, sau đó đưa đến chỗ Tôn Nghị và Vương Mịch.   

Có điều lão già này nhìn hắn như vậy làm gì, không phải lão ta có sở thích đặc biệt gì đấy chứ, vừa nãy chắc nhà hắn không bị lão chiếm tiện nghi gì chứ?   

- Thầy thuốc Giang, đừng căng thẳng như vậy.   

Lúc này La y sư mỉm cười nói:  

- Bây giờ thân thể của cậu đã khỏi hẳn rồi chứ!   

Lúc này Giang Khương cũng biết ông già này có quan hệ rất mật thiết với Tôn Nghị và Vương Mịch, dường như ông ta là trưởng bối của hai người, chắc ông ta cũng rất giỏi về phương diện y học. Vừa nãy tình hình của hắn cũng bị ba người này quan sát cả quá trình nên hắn cũng không giấu diếm, hơi hoạt động chân tay, sau đó nói:   

- Cảm ơn lão tiên sinh đã quan tâm, tôi ổn hơn nhiều rồi.   

- Ha ha, ổn hơn nhiều thì tốt, nên biết là khi chúng tôi nâng thầy thuốc Giang từ bên kia về, trên người cậu đầy vết thương, rất nhiều chỗ bị thương nghiêm trọng, bây giờ đều khỏi rồi, khả năng khôi phục của thầy thuốc Giang thật kinh người mà.   

Vị La y sư này đúng là gừng càng già càng cay, lập tức đưa ra một số điểm để tỏ ý ông ta biết rất nhiều, để Giang Khương không đến nỗi nói những thứ lung tung dọa người.   

Nghe được lời này, Giang Khương cười ha ha, làm sao hắn không biết ý của vị lão đồng chí này được chứ, hắn lập tức giả bộ ngu ngốc, nói:   

- Là lão tiên sinh cứu tôi về ạ, thật cảm ơn ông quá. Hôm nào nhất định phải bày tiệc cảm ơn lão tiên sinh, cảm ơn ơn cứu mạng!   

“Tiểu hồ ly.”   

Nhìn dáng vẻ giả vờ ngớ ngẩn của Giang Khương, La y sư thầm nói, sau đó mỉm cười nói:   

- Thầy thuốc Giang, tôi đã biết một số kỹ thuật khác thường mà thầy thuốc Giang thể hiện từ miệng Vương Mịch và Tôn Nghị, không biết thầy thuốc Giang theo thầy nào vậy, hình như có chút gốc rễ với lão phu.   

- Hả gốc rễ?   

Giang Khương chớp chớp mắt, lần này thật sự ngẩn người. Mấy chiêu đó của hắn là do Tổ sư gia truyền cho, chẳng lẽ bây giờ vẫn đang lưu truyền sao? Chẳng lẽ các mạch khác của mạch trước của tổ tiên hắn vẫn đang lưu truyền?
Advertisement
';
Advertisement