Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Chiếc trực thăng Giang Khương ngồi chậm rãi đáp xuống sân bay quân dụng.   

La y sư dường như lúc này mới tỉnh lại sau giấc ngủ, chậm rãi mở mắt cười gật đầu với Giang Khương, sau đó đi xuống khỏi trực thăng. Vương Mịch và Tôn Nghị vội vàng đi sát theo sau.   

- Bác sĩ Giang, đây là danh thiếp của tôi. Nếu có gì cần, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.   

Trước khi La y sư xuống khỏi trực thăng đã mỉm cười nhìn Giang Khương, đưa một tờ giấy.   

- Cảm ơn tiền bối.   

Giang Khương cẩn thận nhận tờ danh thiếp, sau đó cười hỏi:   

- Tiền bối sẽ tạm thời lưu lại đây hay sao?   

- Không, đợi trực thăng đổ đầy dầu, chúng tôi sẽ bay thẳng đến tỉnh thành, sau đó đổi máy bay. Nếu bác sĩ Giang muốn đến tỉnh thành, có thể đi chung với chúng tôi.   

La y sư mỉm cười nói.   

Nghe vậy, Giang Khương chần chừ một lúc, sau đó cười lắc đầu, nói:   

- Không cần, đợi chút nữa tôi thử xem có chuyến bay nào thuận đường đi thẳng đến Bắc Kinh là được rồi.   

- Ừ, vậy cũng được!   

La y sư thấy Giang Khương từ chối cũng không miễn cưỡng, chỉ cười gật đầu nói:   

- Chuyện vào viện, cậu hãy suy nghĩ kỹ càng nhé!   

- Chắc chắn rồi!   

Dĩ nhiên La y sư đang vì mình nên lập tức gật đầu cảm kích nói.   

Lúc này chiếc trực thăng bên cạnh đã bắt đầu đổ dầu, dĩ nhiên Giang Nguyê. cũng sẽ không rời đi mà ở lại cùng trò chuyện với La y sư.   

Đột nhiên, đằng sau Giang Khương đột nhiên truyền đến một âm thanh xa lạ:  

- Hn?   

Nghe thấy giọng nói bắt đầu có chút xa lạ, nhưng cái tên lại cực kỳ quen thuộc, Giang Khương vô thức quay đầu lại.   

- Hn! Đúng là anh rồi!   

Một thanh niên mặc đồ cứu viện màu đỏ, tóc vàng mắt xanh sau khi nhìn rõ Giang Khương lập tức hưng phấn kêu lên, vừa gọi vừa hưng phấn quay đầu lại, dùng tiếng Anh khẩu âm Oxford lớn tiếng hét:   

- Hn, đúng là Hn rồi.   

Cùng với tiếng gọi của người thanh niên này, một người mặc đồ cứu viện màu đỏ bên kia cũng hưng phấn chạy về phía này.   

Giang Khương nhìn người thanh niên trước mặt rồi nở nụ cười. Hắn không ngờ sẽ gặp Đội cứu viện Thames ở đây.   

- Ny, không ngờ các anh cũng tới, tới khi nào vậy?   

Lúc này Giang Khương cũng nở nụ cười, gật đầu xin lỗi với La y sư, sau đó cười nói với Ny.   

- Hôm nay chúng tôi vừa mới tới đây, chuẩn bị xuát phát đi Lỗ Sơn.   

Ny hưng phấn nhìn Giang Khương, sau đó nhìn Tiểu Bảo trong lòng Giang Khương, hơi nghi hoặc nói:   

- Hn...   

- Anh cũng đi Lỗ Sơn à? Sao còn mang theo một đứa bé vậy?   

- Tôi mới quay lại từ Lỗ Sơn, đây là con trai tôi!   

Giang Khương cười nói.   

- Con trai anh? Sao có thể? Năm ngoái ở Haiti, anh còn nói chưa có bạn gái, một năm sao có thể...?   

Ny lớn tiếng hét lên.   

- Con của Kng, anh ấy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên tôi nhận nuôi nó.   

Giang Khương mỉm cười nói.   

- Con của Kng? Anh ấy sao, Thượng Đế phù hộ!   

Ny nhìn thấy tia bi thương lóe lên sâu trong mắt Giang Khương, Ny rất sáng suốt mà không hỏi nữa.   

- Hn?! Lâu rồi không gặp!   

Lúc này có vài người của đội cứu viện Thames khác cũng kéo đến, một người đàn ông cao to có râu quai nón dãn đầu rất vui mừng chào hỏi Giang Khương.   

- M, lâu rồi không gặp, xem ra tay anh đã khỏi hẳn rồi nhỉ.   

Sau khi bắt chặt tay M, cảm nhận được lực cánh tay của đối phương, Giang Khương hài lòng cười.   

- Đương nhiên tôi cũng không ngờ tay tôi vẫn có thể hồi phục được. Hn, thật sự phải cảm ơn cậu!   

M giống như một con gấu lớn, cảm kích nhìn Giang Khương nói:   

- Hn, nếu không nhờ có cậu, có lẽ tôi cũng không thể cứu được đội cứu viện.   

- Làm gì có, M, Thames sao có thể không có anh được, haha.   

Đám La y sư và Vương Mịch ở bên lúc này cũng tò mò nhìn Giang Khương và đám người trước mặt. Nhưng thật bất ngờ, Giang Khương ở đâu cũng có thể gặp được người quen, hơn nữa còn là những người nước ngoài rõ ràng đến từ đội cứu viện trợ giúp nước ngoài.   

- Bọn họ nói gì vậy?   

La y sư tò mò hỏi Vương Mịch ở bên cạnh.   

Vương Mịch nghe thấy chuyện này thì hơi giật mình. Giờ lại nghe La y sư hỏi, vội vàng đáp:   

- Hình như bác sĩ Giang quen mấy người của Đội cứu viện Thames này, hơn nữa hình như trong trận động đất Haiti năm ngoái, tay của người đàn ông cao to kia còn được bác sĩ Giang chữa trị.   

Nói tới đây, gã hơi dừng lại, nói:   

- Con trai của bác sĩ Giang, hình như là con trai bạn cậu ta được bác sĩ Giang nhận nui.   

Nghe thấy vậy, La y sư chỉ cười, nói:   

- Tiểu Bảo này dĩ nhiên không phải con của bác sĩ Giang. Nhìn là đã thấy không giống rồi. Bác sĩ Giang này thú vị thật, có nhiều trải nghiệm đến thế, chẳng trách không phải kỹ thuật của Thiên Y viện chúng ta mà cũng giỏi như vậy, xem ra có nhiều trải nghiệm cũng tốt đấy chứ!   

- M, giờ các anh đi Lỗ Sơn à?   

Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc của Đội cứu viện Thames này, Giang Khương mỉm cười nói.   

- Đúng vậy Hn, có phải cậu cũng đi không?   

M cười hỏi Giang Khương.   

Giang Khương cười lắc đầu nói:   

- Không, tôi ở Lỗ Sơn hơn một tuần rồi, vừa mới quay lại, các anh phải cực khổ rồi.   

- Ồ, cậu đã ở Lỗ Sơn hơn một tuần rồi, lợi hại vậy. Thế mà tôi tưởng lại được chiến đấu cùng cậu chứ, tiếc nuối quá!   

M tiếc nuối thở dài, lúc này có vài chiếc xe chạy tới, sau khi bọn M nhìn sang đều tiếc nuối từ biệt Giang Khương:   

- M, đợi mọi người xong việc, chúng ta lại liên lạc. Nếu có thể gặp lại, tôi mời các anh uống rượu!   

Giang Khương cũng rất hoài niệm những đội hữu đã từng cùng nhau làm việc này.   

- Được, trước khi chúng tôi quay về sẽ liên lạc.   

Sau khi trao đổi với nhau phương thức liên lạc, Đội cứu viện Thames vẫy tay chào tạm biệt Giang Khương, sau đó lên xe, đến huyện Lỗ Sơn.   

La y sư ở bên nhìn thấy đám người lên xe rời đi, liền cười nói:   

- Không ngờ bác sĩ Giang giao du rộng đến thế.   

- Tiền bối quá khen, Đội cứu viện Thames này là Đôi cứu viện đến từ Anh, tôi đã từng cùng họ làm việc mấy ngày.   

Giang Khương cười cười, sau đó cũng giải thích sơ.   

- Không tệ, không tệ.   

La y sư cười gật đầu.   

Lúc này, chiếc trực thăng bên kia đã đổ dầu xong, La y sư bắt tay nói với Giang Khương:   

- Được rồi, vậy chúng tôi đi trước, sau này thường liên lạc nhé.  

- Được, tiền bối lên đường bình an.   

Giang Khương nhìn ba người bước lên trực thăng, mỉm cười vẫy tay với họ rồi nhìn chiếc trực thăng chậm rãi biến mất trên bầu trời.   

Sau khi nhìn chiếc trực thăng ròi đi, Giang Khương không chút bất ngờ lặp lại thượng úy Vương Cường Tổ trưởng tổ ngoại vụ của cơ sở kia.   

- Bác sĩ Giang, chào mừng cậu bình an trở về.   

Thượng úy Vương Cường mỉm cười kính Giang Khương một lễ nói.   

- Cảm ơn, lần này thật sự làm phiền anh rồi, thượng úy!   

Giang Khương cười nói.   

- Đâu có, lần này bác sĩ Giang đã làm được nhiều việc cho nạn dân vùng động đất như vậy là đã lập công lớn. Giờ sự tích của cậu đang được tuyên truyền rất mạnh trong bộ đội đấy!   

Vương Cường cười ha hả nói.   

- Tuyên truyền sự tích của tôi? Bộ đội?   

Giang Khương sửng sốt, mình đâu có nhập ngũ, trong bộ đội truyền sự tích của mình làm gì?   

Vương Cường thấy vẻ sửng sờ của Giang Khương liền cười nói:   

- Bác sĩ Giang, mời đi bên này. Tỉnh trưởng Hồ và Tư lệnh Cù đang đợi cậu ở đó.   

- Đợi tôi?   

Giang Khương hơi sửng sốt. Hắn biết Tỉnh trưởng Hồ và Tư lệnh Cù, một người là Tỉnh trưởng tỉnh Xuyên, một người là Tư lệnh quân khu tỉnh. Nhưng họ đợi hắn làm gì?   

Giang Khương mang theo nghi ngờ đi vào một phòng họp nhỏ, quả nhiên nhìn thấy mấy người mặc quần tây áo sơ mi và hai người mặc quân phục ở đó. Họ vừa thấy Giang Khương bước vào liền tươi cười đi đến, bắt tay với Giang Khương, cười ha hả nói:   

- Chào mừng anh hùng của chúng ta trở về.   

- Á, chào Tỉnh trưởng Hồ, chào Tư lệnh Cù!   

Giang Khương đối diện với sự chào đón nhiệt tình của mấy người trước mặt thì cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Mình chỉ mới làm một vài việc, theo lẽ thường không cần phải được một vị Tỉnh trưởng và một Tư lệnh quân khu cố ý ở đây chờ để nghênh đón mình chứ.   

Mấy ngày nay Giang Khương ở Tề La, không có TV cũng không đọc báo, dĩ nhiên không biết bây giờ mìn đã hot như thế nào, cho nên căn bản không nghĩ ra được chuyện này. Vị Tư lệnh quân khu tỉnh này cũng thôi đi, nhưng đường đường là một vị Tỉnh trưởng chưa từng gặp mặt, vậy mà thật sự tranh thủ chút thời gian trong trăm công nghìn việc để nghênh đón mình. Đúng là khó hiểu. Tuy Giang Khương có quen biết mấy vị quan chức cấp cao. Thậm chí Dương lão nằm trong nhóm bảy người cũng rất thân thiết, nhưng đối mặt với đãi ngộ thế này vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.   

Có điều, hắn không biết, nếu không phải vì luôn có chuyên cơ đến đón hắn, hơn nữa còn là quân cơ được Tư lệnh Bắc Kinh phê duyệt đầu tiên cũng chưa chắc đã được mấy lão đại của tỉnh Xuyên coi trọng; nếu không phải hắn được thổi phồng lên là anh hùng bình dân trong giới chính trị thì cho dù hắn có hot trên báo, trên TV đến mấy cũng sẽ không được coi trọng như vậy.   

Giang Khương nói chuyện với các lãnh đạo, đặc biệt là nói chuyện trong trường hợp chính thức như vậy cực kỳ nhàm chán. Đặc biệt là vị Tỉnh trưởng Hồ kia còn thỉnh thoảng làm như tùy tiện hỏi Giang Khương đến từ đâu thế này thế nọ làm hắn càng thêm bực bội. Có điều may là những chuyện này cũng cẳng phải bí mật gì, cứ đại khái nói qua, còn chuyện đối phương muốn nghe ngóng mình với Thủ tướng Vu có quan hệ gì, dĩ nhiên Giang Khương chỉ mỉm cười không nói. Cuyện này không tể nào nói lung tung được.   

Hơn nữa nếu hắn nói mình với Thủ tướng Vu không có chút quan hệ gì thì ai tin? Nếu không có quan hệ, sao có thể ngồi trên chuyên cơ của Thủ tướng? Chuyên cơ này có thể phê duyệt cho thằng nhãi lai lịch bất minh như mày sao?   

Có điều cũng may, quá trình này chỉ kéo dài trong nửa tiếng. Các lãnh đạo chỉ có thể tranh thủ đến được nửa tiếng đã không dễ dàng gì. Sau khi họ bày tỏ sự quan tâm ân cần, tiện thể tiến hành an ủi thì liền tản đi. Còn Giang Khương cũng được sắp xếp, hai giờ sau, có một chiếc quân cơ bay đến Bắc Kinh, Giang Khương sẽ ngồi lên chiếc quân cơ này quay về Bắc Kinh.  
Advertisement
';
Advertisement