Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Thường ủy Giang... Ngài đừng đi. Không chừng phía Sư Khung đã mai phục sẵn rồi... Chúng ta cứ xem một chút, trong thời gian ngắn bọn chúng cũng không làm gì được chúng ta đâu!   

             Nhìn Giang Khương bay vút tới, rõ ràng thành viên ngoại viện đang lo lắng ở đây cũng thở phào nhẹ nhõm. Có người đàn ông này ở đây, bọn họ luôn thấy an toàn hơn nhiều.   

             Nhưng nhìn thấy Giang Khương rõ ràng đã rút đao ra, chuẩn bị xông ra chém giết, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý vội vàng tới đón đầu, ngăn Giang Khương phóng tới.   

             Lúc này bọn họ đã không thể để vị thường ủy Giang này mạo hiểm nữa. Qua mấy lần đột kích, nếu phía yêu tộc còn chưa chuẩn bị thi thố tốt hoàn toàn thì ngay cả bọn họ cũng không thể nào tin được!   

             Giang Khương khẽ cau mày, đeo lại trường đao lên lưng, nhìn lan can hợp kim bị đập chấn động rầm rầm, đau đầu thở dài, sau đó quay lại nhìn đám người Tôn Diệu Nguyệt đang đứng cách cửa ra không xa, vẫy vẫy tay với họ.   

             Nhìn ba cô gái tuyệt sắc bay vút xuống, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ cười khổ trong mắt đối phương.   

             Vốn hai người còn chỉ nói đùa với nhau, không ngờ là vị thường ủy Giang này dĩ nhiên lại mở miệng mượn thuốc của kẻ địch ngàn năm với viện, Cổ Môn.   

             Mà viện trưởng dĩ nhiên không phản đối chuyện này, thậm chí còn đồng ý để sơn trưởng đại nhân của Cổ Môn tiến vào Phong Động Long Sơn. Chuyện này khiến hai người không nén nổi kinh ngạc.   

             Nhìn thấy cô gái xinh đẹp chân thành kia đi tới, hai người cũng không dám lơ là, vội vàng chắp tay thăm hỏi.   

             - Chà... Thảo nào động tác lần này của hai người lớn như vậy, không ngờ nơi này lại còn có hai vị thành viên Viện ủy hội, còn có một vị phó chủ nhiệm ngoại viện...   

             Vẻ mặt Tôn Diệu Nguyệt mỉm cười, đưa mắt nhìn Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý, nói:   

             - Rốt cục đây là nơi nào, không ngờ các người lại bị chèn ép tới mức độ này?   

             Nghe thấy lời này của Tôn Diệu Nguyệt, trên mặt Hoàng Văn Hiên lộ vẻ cười khổ, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khương, nói:   

             - Thường ủy Giang, hay ngài tới giới thiệu cho vị sơn trưởng đại nhân này biết một chút đi!   

             Giang Khương nhún vai, sau đó định nói, đột nhiên thấy Tôn Diệu Nguyệt nhìn vị mỹ nữ tóc vàng đang chậm rãi đi tới, hai mắt sáng ngời nói:   

             - Vị này là hầu tước Y Phù của Huyết tộc sao?   

             Y Phù thấy cô gái phương Đông xinh đẹp trước mắt, lại nhìn hai cô gái phía sau cô, khuôn mặt xinh đẹp lộ nụ cười nhàn nhạt, nói:   

             - Tôn sơn trưởng còn xinh đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi, hơn nữa hai vị tiểu thư quả nhiên cũng là bậc quốc sắc thiên hương...   

             - Ha ha... Hầu tước Y Phù quả nhiên biết nói chuyện...   

             Đối với những lời này, Tôn Diệu Nguyệt rất ưu thích, đặc biệt là từ miệng của một mỹ nữ ngoại tộc xinh đẹp kinh người thế này.   

             - Xem ra hầu tước Y Phù các hạ dù thân là Huyết tộc ngoại vực, là kẻ thù trăm năm với Thiên Y viện nhưng đã hoàn toàn dung nhập vào Thiên Y viện rồi, thậm chí dĩ nhiên xâm nhập cả vào Phong Động Long Sơn này. Thật sự khiến bản sơn trưởng bội phục mà!   

             Nói tới đây, Tôn Diệu Nguyệt còn cố ý liếc về phía Giang Khương một cái.   

             Giang Khương mỉm cười nói:   

             - Tôn sơn trưởng cũng không cần phải chia rẽ mạnh thế. Không phải ngài cũng đã vào được rồi sao?   

             - Ha ha... Tôi còn phải mang theo một cái rương linh dược mới được vào đấy!   

             Tôn Diệu Nguyệt hừ khẽ một tiếng, lập tức không thèm để ý tới Giang Khương nữa, bước nhanh về phía lan can hợp kim.   

             Sau khi tới nơi này, dần dần cô cũng cảm nhận được hoàn cảnh nơi này dị thường ra sao. Nhưng cô tò mò nhất là rốt cục Thiên Y viện đối kháng với ai ở thế giới dưới lòng đất to lớn này, thậm chí còn bị áp chế tới mức này?   

             Đợi tới khi cô đi đến gần, giương mắt nhìn ra ngoài lan can...   

             Với ánh mắt của cô, hiển nhiên có thể nhìn rõ đại khái dáng vẻ của đám người phía bên kia trong thế giới âm u này.   

             Chỉ là vừa mới nhìn một chút, cô phát hiện ra vốn tưởng có máy bắn đá nhưng lại không có, mà là bị đối phương dùng nhân lực ném đến, hơn nữa dáng vẻ những người này của đối phương...   

             Sắc mặt cô tái mét trong nháy mắt, kinh hãi nói:   

             - Phía... Phía bên kia rốt cục là ai?   

             Mà theo sát phía sau cô, cũng đang không ngừng chú ý tới cô gái Huyết tộc tóc vàng, hai đệ tử của cô nghe thấy sư phụ hiếm khi kinh hãi như thế, quay đầu nhìn lại, sắc mặt cũng tái mét, sau đó kêu lên kinh hãi.   

             Tất nhiên Giang Khương chẳng ngạc nhiên gì với phản ứng của các cô, chỉ cười bình thản nói:   

             - Chúng tôi gọi đám người đầu thú này là yêu tộc!   

             - Yêu tộc? Chúng thật sự là yêu quái sao?   

             Lúc này Tôn Diệu Nguyệt cũng chưa nén nổi kinh hãi, cất tiếng nói.   

             - Yêu quái thật ra cũng không tính là yêu quái... Chẳng qua thực lực thân thể của bọn chúng tương đối mạnh mẽ, trên cơ bản cũng giống như nhân loại biến dị vậy!   

             Giang Khương trầm giọng lắc đầu nói:   

             - Hơn nữa lực trường và trường năng lượng ở chỗ này tương đối hỗn loạn, cho nên hiện tại áp lực của chúng ta khi đối mặt với dân bản xứ tại thế giới dưới lòng đất này tương đối lớn!   

             Tôn Diệu Nguyệt hít nhẹ một hơi, nhìn tình hình bốn phía, lại nhìn lan can hợp kim bị đập rung động không ngừng trước mắt, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm. Cô cũng bắt đầu dần dần hiểu rõ, vì sao ngoại viện Thiên Y viện thực lực mạnh mẽ như vậy, không ngờ ở chỗ này lại bị chèn ép đến thế.   

             - Trường năng lượng và lực trường nơi này dị thường, hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới việc sử dụng vũ khí nhiệt sao?   

             Giang Khương gật đầu nói:   

             - Ảnh hưởng rất lớn... Hơn nữa vua yêu tộc đối diện còn nắm một món thần khí, có thể áp chế hoàn toàn vũ khí nhiệt và vũ khí năng lượng của chúng ta...   

             - Đồng thời cũng ảnh hưởng rất lớn đối với cung nỏ... Cho nên chúng ta mới gặp phải loại tình huống bị động phòng ngự như trước mắt!   

             Tôn Diệu Nguyệt nhìn bốn phía một chút, lại thấy đám người gấu có sức mạnh cực lớn kia, có thể ném từng khối đá to như đầu người, cau mày nói:   

             - Nếu bọn chúng có thể dùng sức người ném đá, như vậy sao các người không chế tạo các loại máy ném đá phản kích?   

             Phó chủ nhiệm Lý bên cạnh giải thích:   

             - Độ cao của lan can hợp kim trước mắt chúng ta rất lớn, máy ném đá không thể nào sử dụng được...   

             Nghe thấy lời này, lông mày Tôn Diệu Nguyệt nhíu chặt, nhìn lan can hợp kim nọ một chút, sau đó nhìn về trụ sở phía sau, cười lạnh một tiếng:   

             - Nếu các người không thiếu tài liệu, sao không lắp một đài cao, sau đó lại đặt máy ném đá... Như vậy ít nhất có thể phản kích, không cần phải bị động chịu đánh thế này?   

             - Hơn nữa chỉ cần có thể công kích, tôi nghĩ áp lực cho trụ sở của các người sẽ giảm đi không ít đâu!   

             Nghe được những lời này, Giang Khương thoáng chần chừ một chút, đột nhiên lại cười một tiếng...   

             - Đúng vậy, đã biết gần đây bị suy nghĩ theo lối mòn áp chế quá mạnh, không ngờ lại không nghĩ được tới điểm này....   

             Nghĩ tới đây, nhìn về phía phó chủ nhiệm Lý, Giang Khương thấy hai mắt của ông dường như cũng sáng ngời lên, lập tức cười nhìn về phía Tôn Diệu Nguyệt, nói:   

             - Tôn sơn trưởng quả nhiên lợi hại... Không ngờ chúng ta không nghĩ ra được!   

             - Hừ hừ... Đương nhiên... Không biết tôi là ai à!   

             Nhìn phó chủ nhiệm Lý đã phái người đi lắp đặt đài cao, lúc này Tôn Diệu Nguyệt mới nhìn về phía Giang Khương, trầm giọng nói:   

             - Rốt cục các người đánh với yêu tộc đến mức này là để làm gì?   

             Nghe thấy lời này, Hoàng Văn Hiên bên cạnh hơi hồi hộp nhìn Giang Khương, lại thấy hắn nói:   

             - Hơn ngàn năm qua, Thiên Y viện chúng tôi vẫn phụ trách trấn thủ Phong Động Long Sơn là để ngừa yêu tộc thoát thân tiến vào thế giới mặt đất...   

             - Hả? Sao tôi không biết việc này nhỉ?   

             Tôn Diệu Nguyệt nhướn mày, vẻ mặt không tin nhìn về phía Giang Khương, nói:   

             - Cổ Môn chúng ta đối địch với Thiên Y viện cả ngàn năm, cậu định lừa tôi đấy à?   

             - Lừa cô à?   

             Giang Khương cười khổ lắc đầu:   

             - Tôi chẳng định lừa cô... Tôi nói là gần đây Thiên Y viện mới biết chúng ta trấn thủ ở đây là để ngăn yêu tộc, cô có tin không?   

             Tôn Diệu Nguyệt đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới hai lượt, rốt cục hừ lạnh một tiếng, gật đầu nói:   

             - Nói như vậy miễn cưỡng thông được!  

             Vừa dứt lời, cô lại cau mày nói:   

             - Chẳng qua... Vì sao hiện tại mới biết chứ? Chẳng lẽ đám yêu tộc này đã bắt đầu tiến công đường hầm ở nơi này à?   

             Giang Khương lắc đầu khẽ nói:   

             - Cô cũng biết biến cố ở Tuyệt y đường phải không?   

             - Biết... Chẳng lẽ việc này có liên quan tới Tuyệt y đường sao? Hay là... Lý Nguyên Bân kia...   

             Nói đến đây, hai mắt Tôn Diệu Nguyệt hơi sáng lên, dường như nghĩ ra điều gì.   

             - Đúng vậy... Việc này đúng là có liên quan tới Lý Nguyên Bân!   

             Giang Khương cười khổ lắc đầu đáp:   

             - Năm đó ông ta mất tích tại cấm địa Phong Động Long Sơn này, sau đó tiến vào nơi đây... Từ đó về sau hơn mười năm ẩn nấp không ra. Lúc tất cả mọi người tưởng ông ta đã chết, thật ra ông ta lại ẩn nấp tại thế giới dưới lòng đất, chuẩn bị để yêu tộc xâm lấn!

Advertisement
';
Advertisement