Nghe Giang Khương giải thích xong, lúc này Tôn Diệu Nguyệt mới chậm rãi gật đầu. Mà đám người Hoàng Văn Hiên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ lo lắng là Giang Khương lại tiết lộ cho vị địch thủ ngàn năm, sơn trưởng đại nhân Cổ Môn về chuyện linh dược sản vật tại thế giới dưới lòng đất này rất phong phú. Nếu vị sơn trưởng Cổ Môn này biết được, chỉ sợ nhất định sẽ xảy ra chuyện!
- Vậy ý của cậu là cứ tiếp tục như vậy à? Cậu vội mượn linh dược của tôi như thế... Chẳng lẽ có tác dụng gì đặc thù sao?
Tôn Diệu Nguyệt nhíu mày nhìn Giang Khương, hỏi:
Giang Khương nhún nhún vai, từ tốn nói:
- Không có gì cả... Thật sự là để tôi ăn mà!
- Anh ăn thật đấy?
Rốt cục Từ Thanh Linh bên cạnh không nhịn được nữa, nói:
- Nhiều linh dược như vậy, một mình anh ăn thật đấy à?
- Đương nhiên!
Giang Khương cười nói:
- Không tin ... em xem nhé!
Mọi người ngồi vây quanh trong phòng, nhìn Y Phù quen tay nấu thuốc trên lò, ánh mắt đều có vẻ quái dị.
Đây đường đường là hầu tước Huyết tộc, trong hội nghị Huyết tộc toàn cầu lớn như vậy, cũng là tồn tại không khác gì thường ủy Viện ủy hội của Thiên Y viện cả. Cho dù là so với Cổ Môn, mặc dù không bằng được Lưu Phong hay Tôn Diệu Nguyệt thì ít nhất cũng đường đường ngang với cấp bậc trưởng lão.
Một vị hầu tước Huyết tộc tuổi trẻ, tiền đồ khó đoán như vậy, không ngờ ở đây nấu cơm đun thuốc...
Đặc biệt là Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ lúc này ngồi bên, sắc mặt liền trở nên hơi quái dị.
Chẳng qua mọi người dù cảm thấy quái dị, rất nhanh liền bị mùi thơm nhàn nhạt mê người bên trong cái chén hấp dẫn.
- Thơm thật đấy...
Lý Tiểu Vũ ngây thơ nhất, hít thật sâu một hơi xong, không nén nổi nuốt nước bọt một cái.
Trong mắt Tôn Diệu Nguyệt bên cạnh cũng lộ vẻ nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào Thú Thần Bát một hồi, sau đó nhìn về phía Giang Khương, nói:
- Tại sao lại thế này?
- Tôi đã chú ý thuốc phối chế trong bát... Làm sao lại có thể có mùi thơm nồng như thế được?
Giang Khương cười cười, sau đó chỉ vào Thú Thần Bát nói:
- Thứ đồ vật này có tác dụng...có thể khiến tất cả thuốc hay thực vật có linh khí nhất định biến thành thơm ngon mê người!
Nghe thấy lời này của Giang Khương, Tôn Diệu Nguyệt và hai người Từ Thanh Linh bên cạnh đều thở ra một hơi. Từ Thanh Linh lại chỉ vào cái chén sành kia, chần chừ nói:
- Chẳng lẽ đây chính là Thú Thần Bát của anh à?
- Đúng... Chính là cái Thú Thần Bát kia!
Giang Khương cười khẽ, đáp:
- Gần đây anh mới phát hiện ra một hiệu quả đặc thù này của nó. Nó không chỉ khiến thuốc trở nên ngon miệng mê người, hơn nữa còn phát huy được đầy đủ dược hiệu, hạ thấp độc tính và tác dụng phụ. Cho nên anh mới dám ăn như vậy!
Tôn Diệu Nguyệt hít sâu một hơi, lại nhìn chén thuốc kia, rốt cục nói thêm lần nữa:
- Nhưng chén thuốc này... Hiệu lực cũng không hề ít. Ít nhất có thể chia ra cho tám đến mười người uống...
- Tôi nói là tôi ăn thôi!
Đưa tay nhận chén thuốc Y Phù đưa tới, đợi tới hơi nguội một chút, Giang Khương liền đưa lên mép uống ừng ực từng ngụm lớn trong ánh mắt kinh hãi của mấy người.
Từ Thanh Linh ngồi cạnh nhìn động tác của Giang Khương, vẻ mặt muốn nói lại thôi, tràn đầy sự lo lắng.
Uống vài ngụm hết chén thuốc xong, Giang Khương liền nhún nhún vai, nói:
- Tốt rồi... Hiện giờ mời mọi người ra ngoài thôi. Tôi cần chút thời gian hấp thu!
Đứng ở ngoài phòng, đám người Tôn Diệu Nguyệt và Từ Thanh Linh cảm nhận được trong phòng truyền ra luồng linh lực dao động rất lớn, cùng với dòng xoáy linh khí lớn chậm rãi xuất hiện kia, mắt lo lắng nhìn chằm chằm không bỏ sót thứ gì.
- Khẳng định... Không có chuyện gì chứ?
Từ Thanh Linh quay đầu nhìn Y Phù có vẻ vô cùng bình tĩnh bên cạnh, lo lắng hỏi thăm.
Y Phù cười cười lắc đầu nói:
- Đừng lo, mỗi ngày anh ấy đều ăn như vậy ba lần!
- Mỗi ngày đều ăn? Những ba lần?
Tôn Diệu Nguyệt kinh hãi hô:
- Thằng ranh này không vỡ bụng mà chết chứ?
- Trước mắt xem ra... Tạm thời sẽ không!
Y Phù nhún vài cười đáp.
- Được rồi... Hy vọng sẽ không!
Nghĩ tới chén linh dược vừa rồi đủ để khiến ba bốn người no căng, hiện tại chỉ mình Giang Khương ăn tươi hết, trong lòng Tôn Diệu Nguyệt cũng không tin tưởng lắm...
Đang khi mọi người đều nghi hoặc, đột nhiên tiếng cảnh báo vang vọng trong trụ sở....
- Yêu tộc đáng chết lại bắt đầu công kích rồi...
Y Phù căm tức nhìn từng tảng đá lớn bay tới, cau mày nói với phó chủ nhiệm Lý:
- Không phải đã lắp máy bắn đá rồi à? Thế nào rồi?
- Đã sắp lắp xong rồi...
Phó chủ nhiệm Lý nhìn đồng của mình một chút, lại nhìn về phía mấy tháp cao phía sau lan can hợp kim, chậm rãi gật đầu nói:
- Ban công trình dự tính còn cần khoảng mười lăm phút nữa!
- Được rồi... Mười lăm phút. Hy vọng là không có gì bất ngờ... Hai ngày nay tôi bị mấy viên đá này đập rầm rầm, cảm thấy đầu óc choáng váng rồi!
Y Phù bất đắc dĩ cười khổ, nói.
Rốt cục, sau mười lăm phút đồng hồ, bốn máy bắn đá rốt cục đã được hoàn thành. Các thành viên ngoại viện Thiên Y viện đứng trên đài cao bắt đầu điều khiển bốn chiếc máy bắn đá nguyên thủy này phản kích về hướng yêu tộc.
Chứng kiến từng viên đá tảng bay về hướng đại doanh yêu tộc, thành viên ngoại viên bắt đầu hoan hô lớn.
Cho dù là người nào, bị đánh mấy ngày trời, rốt cục có thể phản kích thì đều hưng phấn cả.
Nhìn bốn viên đá tảng thuận lợi nện lên trận địa của yêu tộc, mặc dù cũng bị lực trưởng ảnh hưởng một chút, độ chuẩn xác không cao lắm nhưng vẫn có hai tảng đá nện vào trận địa của người đầu gấu, sau đó đập liền bốn năm người.
Hai tảng khác rơi vào trong địa bàn của yêu tộc, cũng đập chết hai ba yêu tộc.
- Oa oa ha ha ...!
Thấy kết quả này, mọi người đồng thời hoan hô. Đặc biệt là mười mấy thành viên ngoại viện điều khiển máy bắn đá, lúc này tinh thần phấn chấn, tiếp tục điều khiển máy bắn đá phản kích về hướng kia.
Yêu tộc đáng thương lại không giống như bên phía Thiên Y viện, có tầng phòng ngự là lan can hợp kim. Rất nhanh, mặt trận của người đầu gấu bị đánh tan, không còn hình thành được công kích dày đặc nữa.
Thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người rốt cục đều lộ nụ cười hưng phấn. Nhiều ngày như vậy rồi, rốt cục bọn họ đã tìm được phương pháp ứng đối.
Lúc này Tôn Diệu Nguyệt cũng lộ nụ cười nhạt, nói:
- Xem ra bản sơn trưởng quả là thông minh!
So với không khí hưng phấn bên Thiên Y viện, phía yêu tộc trong nháy mắt liền lạnh lẽo hẳn.
- Xem ra nhân tộc đã tìm được phương pháp phản kích rồi, chỉ sợ chúng ta phải nghĩ biện pháp khác thôi...
Hồ Mục quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên Bân, lạnh giọng nói.
Ánh mắt Sư Khung lạnh ngắt, nhìn về phía Lý Nguyên Bân, nói:
- Có còn biện pháp nào không?
Nhìn ánh mắt của hai người, tròng mắt Lý Nguyên Bân hơi nheo lại, dường như bắt đầu trầm tư.