Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Hai ngày sau, Giang Khương đứng ở cửa lớn của Phong Động La Dương Sinh, nhìn ba người lo lắng đi đến, trên mặt lộ nụ cười khổ bất đắc dĩ.   

             Nếu các đời Tổ sư gia Thiên Y viện mà biết được, không chỉ nhiều người vào bên trong Phong Động Long Sơn như vậy, hơn nữa sơn trưởng của kẻ thù Cổ Môn cũng được cho vào Phong Động Long Sơn, chỉ sợ đầu đám người ấy cũng bốc hỏa mà bò ra khỏi phần mộ mà thôi.   

             - Ôi chao... Các con nhìn xem, nhìn xem này... Thằng ranh các con ngày đêm mong nhớ giờ mặt lại như mướp đắng đợi các con đấy. Nhớ nhung hắn như vậy đã thiệt thòi chưa!   

             Tôn Diệu Nguyệt Tôn sơn trưởng đại nhân miệng lưỡi chua ngoa, chỉ vào Giang Khương mặt đang cười khổ, dạy dỗ hai đệ tử bên cạnh mình.   

             Chẳng qua quay đầu lại liền thấy hai đệ tử của mình một người thì mặt mày nhiệt liệt, một người dù mặt lạnh nhạt nhưng đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào phía bên kia, ánh mắt nóng bỏng, cho dù là ai cũng nhận ra được.   

             Thấy cảnh tượng này, sơn trưởng đại nhân chợt tái mặt, sau đó căm tức hừ một tiếng, nói:   

             - Thôi xong thôi xong... Đều là khuỷu tay hướng ra ngoài cả!   

             Giang Khương nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đã lâu không thấy ở phía đối diện, vẻ tươi cười trên mặt trở nên nồng đậm.   

             - Lâu quá không gặp rồi...   

             - Đúng vậy... Anh Giang Khương, anh còn chẳng thèm gọi điện cho em!   

             Thấy Giang Khương, Lý Tiểu Vũ vui vẻ nhất.   

             Giang Khương lắc đầu cười cười, nói:   

             - Cũng chẳng còn cách nào... Hiện tại anh muốn gọi một cuộc điện thoại cũng phải chạy trong động đá tới vài cây số, lại lo lắng ở bên trong lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề... Thật sự không có cách nào cả!   

             Từ Thanh Linh bên cạnh cũng tiến đến, yên lặng nhìn Giang Khương một lúc, cầm hai cái rương lớn đưa cho hắn, từ tốn nói:   

             - Đồ anh muốn đây!   

             - Cám ơn!   

             Nhìn khuôn mặt quen thuộc đối diện, trong mắt Giang Khương hiện lên nụ cười nhàn nhạt, gật đầu nói:   

             - Xem ra gần đây em tiến bộ rất lớn nhỉ...   

             - Còn may... Hai ngày trước vừa mới bước vào Thiên vị!   

             Từ Thanh Linh cảm thán nhìn Giang Khương nói:   

             - Nhưng vẫn không thể so với anh được!   

             - Thật sự đã Thiên vị rồi?! Nhanh thật...   

             Nghe thấy Từ Thanh Linh xác nhận, ánh mắt Giang Khương lộ vẻ sợ hãi than thở, cuống quít lắc đầu, đưa tay đón cái rương, cười khổ nói:   

             - So với anh thì không có ý nghĩa gì cả!   

             - Được rồi, được rồi... Mấy người không cần phải vội vã ôn chuyện tình cảm như vậy chứ?   

             Tôn Diệu Nguyệt không nhịn được nhìn hai người, tức giận nói:   

             - Chúng ta vào trong trước có được hay không?   

             - Tiến vào... Đương nhiên phải vào chứ... Đường đường là sơn trưởng đại nhân Cổ Môn, tỏ một chút khí độ có được hay không?   

             Giang Khương hừ khẽ một tiếng nói:   

             - Cô là người đầu tiên của Cổ Môn trong ngàn năm qua tiến vào nơi này đấy...   

             - Có thật không?!   

             Nghe được lời này, Tôn Diệu Nguyệt trừng lớn đôi mắt, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn nhạt.   

             - Đương nhiên là thật rồi...   

             Giang Khương nhún vai, sau đó nói:   

             - Đi thôi... Chúng ta mau chóng tiến vào đi. Tôi còn lo bên trong lại xảy ra vấn đề gì!   

             - Hắc... Cậu vội vã để chúng tôi vào trong như vậy, không phải là đã mai phục năm trong vệ sĩ ở bên trong rồi chứ?   

             - Một lần tiêu diệt cả hệ Sơn trưởng Cổ Môn... Chắc trong viện của các người sẽ ghi công lao siêu cấp cho cậu đấy!   

             Vừa mới nghe thấy nữ ma đầu nọ đến gần lẩm bẩm một hồi, Giang Khương chỉ cảm thấy đầu mình suýt bốc hơi. Còn nói năng kiểu như vậy, chỉ sợ hắn sẽ gọi năm trăm đao phủ tới thủ thật!   

             Còn may là rốt cục sau khi nữ ma đầu này vào trong Phong Động thì lại bị tình hình bên trong Phong Động hấp dẫn sự chú ý.   

             - Nơi này lại sâu như vậy à?   

             Đi hồi lâu chưa tới đáy, Tôn Diệu Nguyệt không nhịn nổi, quay đầu nhìn về phía Giang Khương, nghi hoặc hỏi:   

             - Không phải các người đang xây dựng một căn cứ quân sự đấy chứ?   

             - ...   

             Giang Khương chỉ biết câm nín.   

             Rốt cục, bốn người đã tới vị trí người trấn thủ cuối cùng trên đường đi.   

             Nhìn ông lão tóc bạc phơ phơ kia, Giang Khương cung kính nói:   

             - Lại phải phiền toái ngài rồi!   

             - Thường ủy Giang khách sáo rồi!   

             Ông lão chậm rãi lấy cặp kính lão xuống, hơi tò mò nhìn ba người Tôn Diệu Nguyệt một chút nhưng cũng không hỏi gì, chỉ cẩn thận mở cánh cửa đường hầm ra, mỉm cười nói:   

             - Mong rằng thường ủy Giang ca khúc khải hoàn!   

             - Nhất định!   

             Giang Khương cười gật đầu tạ ơn xong liền dẫn ba người đi tiếp vào sâu trong đường hầm.   

             Nhìn con đường hầm chỉ còn lại bùn đất và nham thạch, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt đã không còn có vẻ thoải mái như vừa rồi nữa.   

             - Rốt cục các người làm gì ở nơi này vậy?   

             Tôn Diệu Nguyệt khẽ cau mày, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:   

             - Tôi cảm thấy hoàn cảnh và không khí nơi này có chút vấn đề!   

             - Đúng... Hoàn cảnh nơi này rất có vấn đề!   

             Giang Khương khẽ thở dài nói:   

             - Người bình thường không thể ở nơi này quá ba ngày. Một khi quá ba ngày, rất dễ bị lực trường và từ trường đặc thù nơi này ảnh hưởng!   

             - Lực trường và từ trường đặc thù?   

             Tôn Diệu Nguyệt nghi hoặc nhướn mày:   

             - Rốt cục nơi này là địa phương nào?   

             - Đúng vậy... Còn nơi này là địa phương nào, cô có thể biết ngay thôi!   

             Giang Khương cười cười, sau đó nhìn đồng hồ một chút, cau mày nói:   

             - Thời gian tôi đi ra hơi dài rồi... Chúng ta cần tăng tốc độ lên một chút!   

             - Hả?   

             Ba người nhìn thấy tốc độ Giang Khương bắt đầu nhanh hơn, liếc mắt một cái liền vội vàng đi theo.   

             Rốt cục mấy người đã thấy ánh sáng xuất hiện trong đường hầm âm u này.   

             Bọn họ vừa tới gần liền có một người chạy ra từ một phòng nhỏ bên cạnh, vui mừng và ngạc nhiên nói:   

             - Thường ủy Giang, rốt cục ngài đã trở về rồi... Yêu tộc đã bắt đầu công kích từ hai phút trước. Trưởng ban Hoàng đã phát tin tới đây, mời ngài nhanh chóng trở về!   

             - Đám đáng chết này, tôi biết ngay mà!   

             Giang Khương hừ khẽ một tiếng, quay đầu nhìn về phía ba người, trầm giọng nói:   

             - Sắp tới nơi rồi... Mau đi thôi!   

             Thấy Giang Khương bắt đầu nhanh chóng chạy về phía trước, ba người Tôn Diệu Nguyệt nhìn nhau một cái, chân cũng không dám chần chờ, bắt đầu theo sát, chỉ là trong lòng lại nghi hoặc:   

             - Yêu tộc... Cái gì là yêu tộc chứ?   

             Cuối cùng sau khi mấy người chạy nhanh về phía trước một lúc, mơ hồ lại thấy tiếp ánh sáng.   

             Lúc đi tới cửa hang, đã thấy Giang Khương rút xoẹt trường đao trên lưng xuống, bay vút về phía ngoài.   

             - Chậc... Không phải là nhờ chúng ta mau tới hỗ trợ đánh nhau chứ?   

             Lúc này Tôn Diệu Nguyệt mới chú ý sau lưng Giang Khương không ngờ có đeo một thanh trường đao.  

             - Hẳn là không phải đâu!   

             Lúc này mấy người đã nghe thấy tiếng ầm ầm ở bên ngoài rồi. Từ Thanh Linh hít sâu một hời, liếc Lý Tiểu Vũ một cái, sau đó đi theo phía sau Tôn Diệu Nguyệt, đồng thời ra khỏi cửa hang.   

             Chỉ thấy trước mắt là một thung lũng cũng không quá lớn. Mà trong thung lũng lại có một trụ sợ vừa phải, ở trước cửa thung lũng có mấy tầng phòng ngự. Lúc này, dường như đang có người dùng loại máy bắn đá thời cổ, bắn đá về phía này vậy.   

             Mà phía những người đóng quân ở đây dường như đã hơi luống cuống tay chân, có vẻ không có cách nào phản kích hiệu quả vậy.   

             - Chuyện gì thế? Không ngờ Thiên Y viện không thể ứng phó được với mấy thứ máy ném đá này?   

             Tôn Diệu Nguyệt nhướn mày, kinh ngạc nói:   

             - Rốt cục là đánh với ai? Sao lại chật vật như vậy?

Advertisement
';
Advertisement