Lâm Thanh Bình kinh hãi run sợ ngồi hai giờ trên máy bay, mãi tới khi máy bay hạ cánh, thấy hơi thở quanh thân Giang Khương đã thu lại trong nháy mắt, sau đó mở mắt ra, lúc này ông mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua trong lòng ông cũng không nén nổi kinh ngạc. Nấu ăn luôn nhiều linh dược như vậy, không ngờ chẳng gặp chút vấn đề nào, dáng vẻ rất thoải mái. Rốt cục vị Thường ủy Giang này có phải là người bình thường hay không vậy...
Đối mặt với dáng vẻ này của Giang Khương, Lâm Thanh Bình cũng không dám suy nghĩ chiều, chỉ có thể lặng yên bố trí người mang mấy cái rương cho vị Thường ủy Giang mà thôi.
Ngồi trên xe, Giang Khương trầm giọng nói:
- Đã xác nhận là cứ điểm của đối phương, không có sai chứ?
- Đúng vậy... Căn cứ phân tích tình huống có liên quan, đồng thời xác nhận với vài người trốn được ra xong, chúng ta chắc tới chín phần nơi này là cứ điểm quan trọng của đối phương!
Lâm Thanh Bình trầm giọng gật đầu nói:
- Nhưng đối phương đề phòng nghiêm ngặt... Chúng ta không có cách nào dò xét tình hình cụ thể bên trong. Hơn nữa nơi này lại gần thành phố, không cách nào tiến hành tổng tấn công được...
Giang Khương cau mày, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chuyển tin tức về cứ điểm cho tôi xem một chút!
- Vâng...
Lâm Thanh Bình với tay lấy một cái máy tính bảng, bấm lên một cái, thể hiện ra một số hình ảnh rồi giới thiệu:
- Toàn bộ cả tòa nhà có hai mươi sáu tầng. Căn cứ theo tin tức của chúng ta, cứ điểm của Tuyệt y đường bề ngoài là một công ty thương mại, chiếm trọn toàn bộ tầng mười sáu và mười bảy của tòa nhà này.
- Nhưng chúng ta đoán, nhân số bên trong phải vượt quá hai trăm người... Hơn nữa còn có các loại vũ khí hạng nhẹ...
Nhìn thấy rõ ràng đây là một khu nhà đông đúc, trên mặt Giang Khương hiện lên vẻ âm trầm, thoáng trầm ngâm một chút, nhân tiện nói:
- Cho tôi xem sơ đồ của tòa nhà một chút!
- Vâng...
Tạ Linh Bích bấm vài cái trên máy tính bảng, sau đó một bộ sơ đồ kiến trúc liền hiển thị trên màn hình.
- Nơi này... Nơi này... Còn có nơi này, tổng cộng có bốn cái cửa ra vào... Hai cái thang máy, hai cầu thang bộ...
Lâm Thanh Bình đánh dấu rất nhanh mấy vị trí, mặt nghiêm túc nói:
- Nếu cha con Giang Văn Ba ở chỗ này thì khả năng lớn sẽ ở hai vị trí này...
- Nếu như ngài tính cường công... Tôi đề nghị trừ mấy cửa này, mặt khác phái người leo tường rồi phá tường vào từ bên ngoài...
- Đương nhiên... Nếu như vậy thì cái giá phải trả sẽ lớn một chút, cần phối hợp với đơn vị bộ đội địa phương. Cho dù kết quả thế nào, ngày hôm sau cũng cần phải lấy danh nghĩa diễn tập quân sự để che dấu chiến đấu có thể xuất hiện...
Nói tới đây, Lâm Thanh Bình nhìn về phía Giang Khương, ánh mắt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Nhưng trong đó rất có khả năng xuất hiện những vấn đề khó lường khác... Nếu cường công, xin ngài xin ý kiến của viện trưởng về phương diện này, cũng như tiến hành thông báo cho tổ năm người tại thế tục...
Giang Khương cẩn thận nhìn toàn bộ sơ đồ, sau đó nhìn Lâm Thanh Bình đang có vẻ rất nghiêm túc, bình thản nói:
- Ông cứ giao tiếp tốt với cảnh sát địa phương là được rồi...
- Hả?
Lâm Thanh Bình ngẩn ra nhìn Giang Khương, không hiểu ý của hắn là thế nào nhưng vẫn cẩn thận nhắc nhở:
- Nếu cường công thì ảnh hưởng sẽ khá lớn đấy...
- Không cần cường công. Một mình tôi vào là được rồi!
Hai giờ sáng, Giang Khương lẳng lặng đứng ở trên mái nhà tầng hai sáu, nhẹ nhàng chạm vài tai nghe, bình thản nói:
- Tình hình thế nào?
- Tất cả bình thường!
Phía bên kia truyền tới giọng nói hơi bất đắc dĩ của Lâm Thanh Bình:
- Xin ngài hết sức cẩn thận. Nơi này là cứ điểm quan trọng của Tuyệt y đường, nhất định sẽ có cao thủ!
Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn về phía Y Phù bên cạnh, cười khổ nói:
- Em không cần tiến vào... Ở đây chờ anh là được rồi!
- Thật sự không cần anh hỗ trợ sao?
Y Phù nhún nhún vai, đưa tay vén làn tóc bị gió đêm thổi hơi tán loạn.
Cô nhìn về phía Giang Khương, mỉm cười nói:
- Hành động như vậy là thứ chúng em am hiểu nhất...
- Không cần đâu... Một mình anh vào thuận tiện hơn!
Giang Khương cười, đưa tay vuốt mái tóc Y Phù, sau đó liền lăng không nhảy xuống.
- Á...
Trong tay nghe truyền tới tiếng hét kinh hãi của Lâm Thanh Bình. Giang Khương nhìn từng khối tường thủy tinh lao vùn vụt qua trước mắt, sau đó đột nhiên thân hình nhẹ nhàng sững lại, sau đó lơ lửng trong khu trung, cách bức tường kính chừng hơn mười mét.
Trên một tòa nhà cao tầng cách đó không xa, Lâm Thanh Bình ngây ra nhìn ống nhòm, thấy thân hình Giang Khương đang tung bay trong không trung, mãi mới hồi phục được tinh thần, lắp bắp nói:
- Ngài đã đến tầng dự kiến!
Giang Khương gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, tầm nhìn trước mắt trong nháy mắt liền trở thành một vùng đen trắng...
- Tít... Thiên phú Thanh chướng khởi động...
Trong đầu vang lên tiếng báo hiệu, tầng tường kính dầy trước mắt Giang Khương liền trở nên trong suốt trong nháy mắt.
Hơn nữa kết cấu toàn bộ tòa nhà cũng giống như trở thành dạng 3D, di động hiện ra trong mắt Giang Khương.
Đồng thời một đám bóng người màu đỏ nhạt cũng hiện lên trong nháy mắt...
Giang Khương chậm rãi đánh giá kết cấu tường thủy tinh này, xác nhận mỗi khối thủy tinh đều có một sợi dây cảnh báo, cũng không có biện pháp cảnh báo gì đặc thù khác liền lựa chọn một căn phòng không người, nhẹ nhàng bay tới.
Đến gần tường thủy tinh, một tay Giang Khương áp vào trên tường, đồng thời móc ra một thứ giống như chiếc bút máy, nhẹ nhàng đặt lên tường. Sau đó, một tia sáng màu đỏ nhạt liền bắn ra.
Giang Khương di chuyển đầu bút trên bức tường, dùng tia laser cắt một lỗ hổng chừng bốn mươi cm, sau đó nhẹ nhàng đẩy vào bên trong. Phiến thủy tinh kia liền áp chặt vào lòng bàn tay hắn, bị đẩy vào bên trong gian phòng.
Lâm Thanh Bình đứng xa xa lòng đầy hồi hộp và kinh ngạc, trơ mắt nhìn thân hình Giang Khương đột nhiên duỗi thẳng trong không trung, sau đó nhẹ nhàng "bơi" vào trong lỗ hổng kia. Thấy chẳng có một tiếng cảnh báo nào vang lên, lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại rốt cục ông đã phát hiện ra, quả nhiên vị Thường ủy Giang này không có gì là giống người bình thường cả...
Nếu không thì làm sao chẳng cần trang bị đặc thù gì, sau đó liền nhảy thẳng xuống mấy chục tầng nhà, rồi lại tung bay giữa không trung, chẳng khác gì siêu nhân cả...
Lập tức, đột nhiên ông cũng chẳng còn lo lắng nữa...
Có năng lực như vậy, thảo nào vị thường ủy Giang này là tràn đầy tự tin như thế. Thật sự mình quan tâm thừa rồi.
Lập tức ông đặt ống nhòm sang một bên, thở dài nhìn cấp dưới bên cạnh nói:
- Quan sát kỹ cho tôi, có vấn đề gì thì lại gọi tôi!