Trong một gian phòng giám sát, hai người thanh niên đang ngồi trước màn hình, vừa hút thuốc vừa chém gió phần phật.
- Dạo này đời sống khó khăn quá nhỉ...
Một thanh niên đeo kính rít một hơi thuốc, thích ý ngửa đầu thổi ra một vòng tròn khói, bất đắc dĩ thở dài.
- Đúng thế...
Người thanh niên còn lại tóc vàng hoe, tay cầm một bao hạt dưa, bỏ vào miệng cắn, vừa cắn vừa hừ một tiếng:
- Cả tuần rồi tôi chưa biết mùi gái gú, cứ tiếp tục thế này chắc phải nhịn chết tươi mất...
- Ha ha... Còn nói tới gái gú. Giờ tôi chỉ cần ra ngoài uống chén rượu, ăn con tôm là đã thỏa mãn lắm rồi!
Người thanh niên đeo kính hừ khẽ một tiếng, nhìn về đồng đội, lại nhìn gói hạt dưa trên bàn, cười nói:
- Tôi bảo... Cậu ăn ít thứ này thôi. Chưa nghe nói à, thứ này có tỷ lệ gây ung thư cao khiếp người đấy, gần đây còn bị liệt vào yếu tố gây ung thư!
Nghe lời này, người thanh niên kia nghiêng mắt cười lạnh một tiếng, nói:
- Thế cậu cho rằng hút thuốc là không gây ung thư à? Thuốc lá không phải là thứ gây ung thư hàng đầu à? Ha ha!
Bị đồng bọn ngắt lời, người thanh niên đeo kính nhún vai, sau đó liền yên lặng hút nốt điếu thuốc, tiếp đến búng tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Thấy người thanh niên đeo kính không nói gì nữa rồi, người thanh niên tóc vàng đắc ý cười ha hả, trợn mắt định nói, đột nhiên hai mắt sững ra, tiến sát đến màn hình, nhìn cẩn thận một chút, lại quay người nghi hoặc nói với đồng bọn:
- Này... Vừa rồi có phải là cái cửa kia chuyển động không?
- Hả?
Người thanh niên đeo kính sửng sốt một chút, ngồi bật dậy nhìn màn hình, sau đó cau mày lắc đầu nói:
- Đâu... Cậu hoa mắt à?
- Đây là phòng ở cuối hành lang, bên trong không có ai... Hơn nữa cho dù có người tới, cả một hành lang dài như vậy, chúng ta nhất định sẽ nhìn thấy... Có người đi ra cũng không có khả năng chúng ta không thấy...
Người thanh niên đeo kính thở hắt ra, sau đó miễn cưỡng ngồi xuống, tựa vào ghế, hừ khẽ:
- Nhất định là cậu hoa mắt rồi...
- Được rồi...
Thanh niên tóc vàng bĩu môi nói:
- Chẳng qua chúng ta cũng không thể coi thường. Lần này không chừng chúng ta đã bị Thiên Y viện theo dõi rồi đấy..
- Ha ha... Dù có theo dõi thì đã sao? Đây là khu dân cư, hơn nữa chẳng lẽ chúng ta còn ít người sao?
Thanh niên đeo kính hừ một tiếng, nói:
- Dù là Thiên Y viện có giết qua, trừ phi bọn họ có gan nổ toàn bộ cả tòa nhà, nếu không thì làm gì được chúng ta chứ?
- Chúng ta chẳng cần phải sợ... Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút...
Hai người đang tán chuyện nhưng không phát hiện chút nào ở trên màn hình giám sát dường như có một nơi ánh sáng thoáng vặn vẹo.
Giang Khương nhẹ nhàng di chuyển nhanh trong hành lang. Trong tầm nhìn đen trắng, hai dãy phòng hai bên mơ hồ có thể thấy một số bóng người màu đỏ nhạt.
Nhưng Giang Khương lại chẳng hề có ý định tiến vào mà tiếp tục đi về phía trước, hướng về phía cuối cùng, là nơi có khả năng giam giữ đám người Giang Văn Ba.
Đột nhiên, thân hình Giang Khương chợt tăng tốc, vọt vào bên trong một góc tối.
Hắn vừa tiến vào trong bóng tối liền thấy cửa phòng phía trước mở ra. Một người trung niên ánh mắt lim dim buồn ngủ ra khỏi phòng, đi về một hướng phía trước.
Giang Khương hơi ngẩng đầu nhìn về hướng nọ, là một nhà vệ sinh.
Hắn thoáng chần chừ một chút, sau đó liền theo sát người trung niên nọ vào bên trong nhà vệ sinh...
Giang Khương tiến vào, không bao lâu sau, trong phòng vệ sinh phát ra tiếng trầm trầm nhỏ, sau đó liền thấy Giang Khương nghênh ngang đi ra.
Thoáng chần chừ một chút, hắn liền phân biệt phương hướng một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới một vị trí có thể nhất, Giang Khương nhìn sáng hành lang trống rỗng, sau đó hướng về phía hai căn phòng có khả năng nhất. Bên trong quả thật có người, nhưng dưới tác dụng của thiên phú Thanh Chướng, Giang Khương lại thấy rõ bên trong có hai bóng người màu đỏ nhạt.
Nhưng đó không phải là Giang Văn Ba hay Giang Nguyệt Minh mà là một nam một nữ đang thực hiện hoạt động 18+!
- Thật sự không có ai...
Giang Khương đứng một chỗ thoáng chần chừ một chút, sau đó liền chuyển về một hướng khác.
Không bao lâu sau, hắn liền xuất hiện tại cách phòng giám sát khi không xa, đứng ở một hành lang khác. Hắn có thể thấy hai bảo vệ đang canh giữ ở ngay gần cửa vào phòng giám sát kia.
Hai mắt Giang Khương hơi nheo lại, sau đó phất tay một cái. Hai luồng sáng bạc rất nhỏ, khó mà thấy được bắn ra.
Hai người đang ngồi chém gió, đột nhiên một người chợt có cảm giác, đầu hơi nghiêng đi.
Người nọ cảm thấy có một thứ gì đó có khí thế tới cực điểm bay xẹt qua tai mình, lúc bật dậy cũng chỉ trơ mắt nhìn đồng đội của mình ngã xuống.
Gã vừa mới rút dao găm trên người ra, đang đề phòng thì đột nhiên cảm nhận được phía trước dường như có thêm một người.
Còn chưa kịp bổ đao ra, gã đã thấy yết hầu mát lạnh.
Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, miệng phát ra tiếng hít hít, mặt hoảng sợ ngã xuống mặt đất, khuôn mặt Giang Khương lạnh tanh, móc từ trong túi ra một dụng cụ phun sương mù, ngồi xổm xuống, thò một đầu vào khe cửa.
Một luồng sương mù màu trắng chậm rãi chui vào trong. Giang Khương liền lấy bút laser ra vẽ nhẹ mấy nét lên cửa, mở luôn cửa ra, ngừng thở đẩy cửa tiến vào.
Nhìn hai thanh niên ngã lăn trên bàn giám sát, hắn đi qua đẩy nhẹ một người ra, sau đó nhìn tất cả màn hình, lại gõ lên bàn phím vài cái, lông mày nhíu chặt lại.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn xác nhận, nơi này không có hai người Giang Văn Ba.
Thở dài khẽ một tiếng, nhanh chóng gõ lên bàn phím, tắt tất cả cảnh báo xong, Giang Khương liền nhẹ nhàng bấm máy phát tín hiệu.
- Chủ nhiệm... Có tín hiệu rồi!
Một nhân viên đang quan sát trầm giọng nhắc nhở.
Tinh thần Lâm Thanh Bình run lên, trầm giọng quát:
- Tốt... Tất cả đội viên chuẩn bị, lập tức tiến vào!
Lâm Thanh Bình ra lệnh xong, thành viên ngoại viện vốn ẩn nấp từ trước bên ngoài tòa nhà liền nhanh chóng vọt vào cửa lớn.
Tại cửa lớn đang có một bảo vệ trực, thấy cảnh tượng này, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thành viên ngoại viện của Thiên Y viện dùng một quyền đánh ngất.
Đứng trong phòng giám sát, nhìn màn hình, thấy từng đội thành viên ngoại viện tiến vào, Giang Khương hài lòng gật đầu, sau đó trầm giọng nói vào tai phone:
- Bố trí máy bay cho tôi... Nửa giờ nữa cất cánh!