Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Trước mắt chúng ta đã nắm đại khái được lui của đại bộ đội Tuyệt y đường và những khu có thể tụ tập của bọn họ, nhưng vẫn chưa xác định được cha con Giang Văn Ba có ở trong những khu này hay không!   

             Lâm Thanh Bình điểm nhẹ đầu bút lên trên bản đồ, điểm hai điểm đỏ, sau đó ra hiệu:   

             - Đại khai là hai vị trí này. Nhưng chúng ta hiện vẫn đang điều tra tung tích của cha con Giang Văn Ba, hiện tại chưa có tin tức xác thực!   

             Dứt lời xong, Lâm Thanh Bình cung kính nhìn Giang Khương phía đối diện, chờ chỉ thị của vị Thường vụ Viện ủy hội này.   

             Chuyện Viện ủy hội giao hành động nhằm vào Tuyệt y đường cho vị thường ủy Giang này phụ trách cũng không khiến ông bất ngờ.   

             Ông cũng hoàn toàn không nghi ngờ gì về năng lực của vị Thường ủy Giang này, thậm chỉ còn có chút chờ mong đối với việc đối phương tiếp nhận chỉ hủy lần này.   

             Bởi tới hiện tại, là người phụ trách chủ yếu, ông cũng cảm thấy bó tay với tình hình trước mắt.   

             Trước khi xác định được các tình huống liên quan, ông chỉ có thể quan sát, thậm chí khi đối mặt với việc cấp trên thúc giục, ông cũng không thể báo cáo tin tức chính xác được.   

             Mà có một vài thời điểm, ông lại không thể tự ra quyết định cuối cùng.   

             Hiện tại có vị Thường ủy Giang này tọa trấn, như vậy mình chỉ cần phụ trách chấp hành là được rồi. So với việc chỉ có mình, có vị thường ủy này ở đây, như vậy hoàn toàn không cần mình phải vắt hết óc, sợ lãnh phí cơ hội, sợ bỏ qua cơ hội nữa.   

             Nhìn bản đồ thể hiện trên màn hình phía trước, Giang Khương gật đầu khẽ, sau đó xác nhận:   

             - Quả thật không phát hiện chút tung tích gì của hai người bọn họ tại hai khu vực này à?   

             Lâm Thanh Bình hiểu rất rõ Giang Khương nói bọn họ là ai, lập tức trầm giọng đáp:   

             - Đúng vậy, không có phát hiện gì!   

             Giang Khương gật đầu, thoáng nhíu nhíu mày, nói:   

             - Chuẩn bị phi cơ... Tôi qua đó một chuyến!   

             - Ấy... Vâng!   

             Ngồi trên chiếc trực thăng loại lớn, Lâm Thanh Bình nhìn một đống rương lớn bằng kim loại niêm phong cẩn thận bên cạnh, vẻ hoài nghi trong mắt hiện lên dày đặc. Thật sự ông không hiểu, vị Thường ủy Giang luôn luôn hành động độc lập này sao lại mang theo một đống rương lớn rương nhỏ như vậy.   

             Lâm Thanh Bình hiểu rất rõ tác dụng của mấy cái rương này, chỉ khi vận chuyển nước thuốc hoặc linh dược quý giá trong viện mới có thể dùng loại hòm hợp kim kháng nổ này.   

             Những thứ khác tuyệt đối không bao giờ sử dụng loại rương này, thoạt nhìn không bắt mắt nhưng giá trị chế tạo mỗi cái đều vô cùng xa xỉ.   

             Mặc dù viện đặt chế tạo nhiều nhưng chia ra cả vạn người mới được một cái.   

             Vậy mà hiện tại, vị Thường ủy Giang này lại mang theo một đám rương lớn rương nhỏ, ít nhất phải tới hai mươi cái, rốt cục là mang theo thứ gì chứ?   

             - Chẳng lẽ nơi này cũng dùng để chứa loại linh dược gì sao?   

             Lâm Thanh Bình thầm có ý nghĩ buồn cười, chẳng qua cũng chính bởi ý nghĩ hơi hoang đường này của mình mà cúi đầu nở nụ cười mỉm.   

             Tuy nhiên, rất nhanh ông ta liền phát hiện ra ý nghĩ của mình lại không hề hoang đường một chút nào.   

             Bởi khi trực thăng tới phi trường, đổi máy bay khác xong, những cái rương này liền bị mang thẳng vào trong máy may, sau đó vị thường ủy Giang này đã mở vài cái rương trong đó ra.   

             Lâm Thanh Bình cũng không biết rõ bên trong hai cái rương nhỏ là loại linh dược gì mà thơm tới vậy, nhưng ông lại nhận ra được trong cái rương lớn là linh dược thượng phẩm Hồng Vân Quả, cho nên ông cũng không chút nghi ngờ, linh dược trong hai cái rương nhỏ chỉ sợ đều là linh dược siêu phẩm.   

             Sau đó ông lại nhìn vị Thường ủy Giang này, không chớp mắt cho ba loại linh dược vào trong một cái chén sành trông rất bình thường, dùng một cái bếp, bắt đầu nấu thuốc, hoặc nói là nấu canh thì chuẩn hơn.   

             Tất nhiên Lâm Thanh Bình nhận ra cái chén sành kia.   

             Cho nên ông hoàn toàn cảm thấy hơi choáng váng. Đây là thần khí của bộ lạc Vu sư, không ngờ Thường ủy Giang lại dùng thứ này để nấu thuốc?   

             Cho dù ông có nghi hoặc thế nào, rất nhanh trong chén liền tỏa ra một mùi hương mê người tới cực điểm, bắt đầu khiến ông âm thầm nuốt nước bọt.   

             Y Phù vẫn ngồi bên cạnh không nói tiếng nào, sớm đã nghi hoặc không thôi với đám linh dược mà Giang Khương mang theo bên mình, giờ nhìn đám linh dược đã bị đun thành canh trong chén kia, rốt cục không nén nổi nghi hoặc trong lòng nữa, nhìn Giang Khương nói:   

             - Anh định uống sao?   

             - Đương nhiên...   

             Giang Khương cười, nhún vai nói:   

             - Đương nhiên phải uống chứ...   

             - Nhưng...   

             Y Phù trừng lớn mắt, nói:   

             - Không phải bình thường anh đều luyện chế thành đan dược sao? Sao lần này lại nấu luôn vậy?   

             - Chẳng còn cách nào... Hiện tại không có thời gian đi luyện đan nữa... Để sớm giải phong cho Cửu Vĩ, chỉ có thể nấu thôi. Chẳng qua cái chén này dùng rất tốt, hiệu quả cũng tương đối không tồi!   

             Nghe thấy để giải phong cho Cửu Vĩ, Y Phù liền gật đầu, cũng không lên tiếng nữa.   

             Nhưng hai người Ba Lạp Cổ và Quát Quát Cổ đều trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Thú Thần Bát trước người Giang Khương, vẻ mặt vô cùng thèm khát.   

             Bọn họ cũng mơ hồ biết được hiệu quả kỳ diệu của Thú Thần Bát. Chẳng qua hai người cũng hiểu, chén thuốc này không phải sứ giả đại nhân chuẩn bị cho bọn họ, cho nên cũng chỉ có thể ngồi cạnh nuốt nước bọt.   

             Nhìn dáng vẻ của hai người, Giang Khương phì cười nói:   

             - Chờ tới khi qua đợt bận rộn này, đến lúc đó tôi sẽ sẽ nấu cho mỗi người một chén canh, cho các người nếm thử!   

             Nghe thấy lời này của Giang Khương, hai vị Đại vu sư lập tức lộ vẻ hưng phấn, cung kính tạ ơn sứ giả đại nhân.   

             Tắt lửa xong, đợi tới khi chén canh hơi nguội rồi, Giang Khương cũng không chần chừ nữa, bưng chén Thú Thần Bát lên mép, uống ừng ực vài hớp.   

             Sau khi dặn mọi người đừng làm phiền mình, thắt dây an toàn, Giang Khương liền nhắm mắt, bắt đầu vận chuyển Ngũ Cầm Hí vận khí pháp.   

             Lâm Thanh Bình một bên nhìn Giang Khương, trong lòng run sợ. Uống hết một phần thuốc lớn như vậy không bị tẩu hỏa nhập ma chứ?   

             Dường như thật giống với suy nghĩ của ông, không lâu sau, ông bỗng cảm nhận quanh thân thể Giang Khương bắt đầu có một luồng hơi thở mênh mông kinh người bốc lên.   

             Luồng hơi thở này tràn ra, khiến Lâm Thanh Bình ngồi cạnh sợ hãi. Nhưng vị hầu tước Y Phù bên cạnh và hai vị Đại vu sư kia đều lộ vẻ lạnh nhạt, thế nên ông cũng chỉ còn cách tự trấn an mình. Nếu hầu tước Y Phù không lo lắng gì thì chắc là cũng không có vấn đề gì mới đúng.   

             Hơn nữa Thường ủy Giang cũng không phải loại người thích tự đi tìm đường chết...   

             Lại nói trong cabin conf một đám rương lớn rương nhỏ kia, trong lòng Lâm Thanh Bình càng cảm thấy đầy hỗn loạn...   

             Rốt cục vị Thường ủy Giang này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn mang cả linh dược trong dược khố của viện ra, chuẩn bị ăn tươi hết sao?   

             Hắn không sợ mình bị no nổ bụng à?

Advertisement
';
Advertisement