Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Chưa có ai từng hoài nghi chuyện hôm nay Giang Khương có thể luyện chế ra Không Thanh Đan. Nhưng đối với việc đột nhiên hắn cần đổi toàn bộ tích phân lấy linh dược, mọi người đều vô cùng khiếp sợ.   

             Hiện tại điểm tích phân của Giang Khương đã nhiều tới kinh người rồi. Bản thân hắn còn có mấy ngàn điểm tích phân, sau đó còn có điểm thưởng do cống hiến đặc thù, tích phân đã quá mười vạn điểm.   

             Hơn nữa lần này không từ mà biệt tại thế giới dưới lòng đất, một mình Giang Khương ngăn cơn sóng dữ, che chở đại đội lui lại, điều tra sáng tỏ chi tiết trong Phong Động Long Sơn, lại lập công tương đối lớn.   

             Mặc dù còn chưa tính toán cụ thể tích phân nhưng tầm hai ba vạn cũng không thể thiếu được.   

             Nhiều tích phân như vậy, không ngờ Giang Khương còn muốn tạm ứng thêm...   

             - Cậu muốn nhiều linh dược như vậy làm gì?   

             Mọi người nhìn nhau một cái, rốt cục Từ Khải Liễu không nhịn được, cau mày hỏi.   

             Nhìn ba người một chút, Giang Khương thoáng trầm mặc một hồi, sau đó từ tốn nói:   

             - Cửu Vĩ bị thú vương Sư Khung dùng thần khí Bích lũy phong ấn rồi... Tôi đã thử, dùng một lượng lớn linh dược hẳn là có thể trợ giúp nó giải phong...   

             - Cửu Vĩ bị phong ấn rồi?   

             Nghe Giang Khương nói vậy, ba người đều sửng sốt.   

             Mặc dù Giang Khương chưa từng nói rõ chi tiết về Cửu Vĩ nhưng với địa vị của ba người, thật ra cũng hiểu rõ một số tình huống của nó.   

             Bọn họ đều hiểu tầm quan trọng của Cửu Vĩ với Giang Khương, gần đây lại còn mơ hồ có một số tin tình báo, đoán được sự tồn tại của Cửu Vĩ có thể có liên quan tới yêu tộc tại thế giới dưới lòng đất.   

             Nhưng hiện tại đột nhiên nghe Giang Khương nói vậy, mọi người đều hơi sửng sốt.   

             Giang Khương chậm rãi thở hắt ra, đưa tay bưng chén trà trước mặt, nhấp một ngụm thật sâu xong, lại nói tiếp:   

             - Cửu Vĩ chính là tổ thần của yêu tộc... Lần này giáng trần liền là vì thần khí Bích lũy trong tay thú vương Sư Khung...   

             Ba người lẳng lặng nghe Giang Khương nói, vẻ kinh ngạc trên mặt càng dày đặc. Cho tới bây giờ bọn họ cũng không thể tưởng tượng được mọi chuyện lại như vậy...   

             Nghe Giang Khương nói xong, Từ Khải Liễu hít thật sâu một hơi, nhìn về phía hắn, nói:   

             - Cậu xác định linh dược có thể trợ giúp lớn đối với Cửu Vĩ sao?   

             - Hẳn là như thế...   

             Giang Khương gật đầu khẽ, nói:   

             - Lần này tại thế giới dưới lòng đất, tôi tìm được một đóa Thúy Tâm Liên, dùng Thú Thần Bát nấu ăn xong, phản ứng của Cửu Vĩ rất lớn...   

             - Ồ...   

             Liêu Long Căn một bên thở hắt ra, trầm giọng nói:   

             - Nếu như có thể giúp vị ... Điện hạ Cửu Vĩ này giải trừ phong ấn như vậy, tôi cảm thấy nên thử một lần!   

             - Đúng.. Cho dù không thành công thì cũng chẳng có gì bất lợi!   

             Lưu Mộc Dương cũng gật đầu nói.   

             Nhìn phản ứng của hai người, trong lòng Giang Khương cũng cảm thấy ấm áp.   

             Mình vừa rồi đã nói rõ, Cửu Vĩ là tổ thần của yêu tộc nhưng hai người vẫn tín nhiệm mình như vậy, tin vào lời nói của mình, quả thật không dễ.   

             Ở bên cạnh, Từ Khải Liễu thoáng trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu nói với Giang Khương:   

             - Nếu đã như thế, viện vốn nên phải miễn phí việc này. Nhưng linh dược cậu cần quá nhiều, trong viện cũng chỉ có thể giảm giá cho cậu... Về phần tạm ứng kia thì cũng không cần nữa...   

             Giang Khương hơi nhíu mày, nghĩ kỹ chuyện được giảm giá và câu phía sau...   

             Nhìn Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương ở bên cạnh, Từ Khải Liễu dừng một chút, sau đó nói:   

             - Sản vật tại thế giới dưới lòng đất rất phong phú, rất nhiều linh dược... Sau này cậu hái một ít trở về bù lại là được!   

             Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương đều khẽ gật đầu.   

             - Vốn nên là như thế. Nếu tính công lao của cậu, trong viện cũng không nên ngặt nghèo như vậy. Nhưng hiện tại người dưới trong viện rất nhiều, cũng chỉ có thể làm được như thế...   

             Lưu Mộc Dương yên lặng nhìn Giang Khương, từ tốn nói.   

             Giang Khương lại cười đáp:   

             - Mặc dù tôi là thường ủy Viện ủy hội nhưng lần này cũng quá phá lệ rồi. Nhất định tôi sẽ cố gắng hoàn trả lại nhanh nhất!   

             Lời này của Giang Khương nói ra, ba người đều bật cười.   

             Liêu Long Căn thoáng trầm ngâm một chút liền cười nói:   

             - Dược liệu trong viện tuy dự trữ nhiều nhưng cấp bậc có hạn... Cậu mà chọn thì những loại siêu phẩm hay thượng phẩm thường cần dùng cũng phải để lại cho viện một ít...   

             - Ha ha...   

             Nghe thấy lời này, mọi người đều cười ha hả.   

             Chỉ là trong tiếng cười này mơ hồ lộ ra một tia nghiêm trọng.   

             Lúc mở màn hình thể hiện dược liệu tồn kho của Ban dược liệu, Giang Khương cũng không nén nổi thở dài.   

             Mặc dù lần này đổi tiền trạm mang về vài loại linh dược siêu phẩm từ thế giới dưới lòng đất nhưng cũng vẫn không có mấy loại để hắn lựa chọn, hơn nữa điểm tích phân cần đổi lại càng cao tới dọa người.   

             Nhưng thật ra lượng tồn của linh dược thượng phẩm cũng không ít...   

             Giang Khương cũng chẳng khách sáo, thu luôn mấy loại linh dược siêu phẩm có thể sử dụng.   

             Nhìn số liệu tích phân giảm trống không, lúc này Giang Khương cũng chỉ có thể than thầm trong lòng. Mặc dù đã được giảm giá 50% nhưng lấy mấy thứ linh dược siêu phẩm, chẳng những mình bị trừ sạch tích phân mà còn nợ một khoản khổng lồ...   

             Nhưng hoàn hảo là sau đó còn có thể dùng linh dược hoàn trả.   

             Ngẫm lại lượng linh dược khổng lồ tại thế giới dưới lòng đất kia, lúc này Giang Khương cũng chỉ có thể nhận phần ân tình này của Từ Khải Liễu.   

             Có lẽ mấy năm sau, nếu Thiên Y viện từ từ lấy được càng nhiều linh dược từ thế giới dưới lòng đất, như vậy lượng dự trữ trong dược khố tăng lên, lúc đó hiển nhiên giá trị đổi linh dược thành tích phân sẽ giảm mạnh.   

             Tính như thế, hiện giờ mình đã tiết kiệm được một khoản tích phân lớn rồi.   

             Nhìn linh dược siêu phẩm gần như bị mình quét sạch, Giang Khương liền tiếp tục đưa ánh mắt về phía danh sách linh dược thượng phẩm.   

             Trong đầu nhớ lại vô số phương thước, trong đó có một số đại bổ nguyên khí, trợ giúp tu luyện, hắn liền chọn một nhóm linh dược thích hợp nhất trong đám linh dược thượng phẩm này.   

             Chẳng qua lần này hắn chỉ lấy đi một bộ phận nhỏ...   

             Người phụ trách Ban dược liệu dù đã sớm nhận thông báo của Từ Khải Liễu nhưng sau khi chứng kiến danh sách này cũng không nén nổi hít sâu một hơi.   

             Thế này đã gần như đã mang đi một nửa linh được cấp cao của viện rồi...   

             Nhìn một đám số lượng này, do dự một chút, ông vẫn quyết định gọi điện cho viện trưởng xác nhận một chút.   

             Từ Khải Liễu ngồi trong phòng làm việc, nghe lời nói từ đầu bên kia điện thoại, mặt lộ một nụ cười khổ nhàn nhạt, thầm nghĩ đúng là tên nhãi này không thèm khách sáo thật...   

             - Cứ cung cấp theo danh sách của hắn đi!   

             - Vâng... thưa Viện trưởng!   

             Lúc này Giang Khương tất nhiên không lo lắng vấn đề linh dược. Giờ hắn đang ngồi trong phòng họp của Ban tình báo, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn mọi người của Ban tình báo trước mắt, lạnh nhạt nói:   

             - Mời nói rõ tình hình trước mắt đã!   

             - Vâng... Thưa thường ủy Giang!   

             Chủ nhiệm Lâm Thanh Bình của phòng số ba Ban tình báo là một người đàn ông chừng bốn năm mươi tuổi, cung kính gật đầu với Giang Khương xong liền trầm giọng nói:   

             - Trước mắt, phương diện nhằm vào Tuyệt y đường chủ yếu cho phòng số ba của chúng ta phụ trách... Năm trung đội thuộc phòng số ba hiện giờ tham gia hành động điều tra lần này...

Advertisement
';
Advertisement