Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Không ai biết tại sao Giang Khương lại biết có địch truy đuổi đằng sau, mặc dù ai cũng biết Hầu tước Eve đang đi đằng sau để báo động cho mọi người.   

             Nhưng thật sự không ai biết hai người truyền tin tức với nhau như thế nào. Bởi vì trong thế giới phong động Long Sơn này, các loại năng lượng từ trường bị quấy nhiễu nghiêm trọng. Cho dù mọi người được trang bị tai nghe truyền tin đặc biệt, nhưng phạm vi nói chuyện không được vượt quá ba trăm thước.   

             Bây giờ, Eve đang cách bọn họ đến hơn ngàn thước, bọn họ truyền tin bằng cách nào?   

             Nhưng bất kể Giang Khương làm thế nào để biết được, ở Thiên Y Viện, mệnh lệnh của Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện là tối cao, không được phản kháng.   

             Cho dù Hoàng Văn Hiên là Ủy viên Hội Đồng Viện cũng không cách nào chống lại.   

             Nhưng lần này mệnh lệnh của Giang Khương bị không ít người phản đối. Không có thành viên nào để vị lãnh đạo tối cao của mình một lần nữa vì mình mà mạo hiểm.   

             Hơn nữa, mạo hiểm này còn có thể đi mà không thể về.   

             - Ủy viên thường vụ Giang, cậu vì chúng tôi mà làm rất nhiều chuyện rồi. Chúng tôi là thành viên ngoại viện thiên y, phụ trách võ lực cho bổn viện. Chuyện này vốn là chuyện của chúng tôi, mong Ủy viên thường vụ Giang đừng vượt qua chức phận nữa. Nếu không, chúng tôi còn mặt mũi nào mà quay về viện.   

             Một vị đội trưởng phụ trách ngoại viện nghe Giang Khương ra lệnh, rốt cuộc cũng không nhịn được, lên tiếng nói.   

             - Đúng, Ủy viên thường vụ Giang, chuyện này vốn là chức trách của chúng tôi. Xin Ủy viên thường vụ Giang và các y sư mau chóng thối lui. Chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.   

             Mấy vị đội trưởng còn lại cũng rốt rít lên tiếng.   

             - Ủy viên thường vụ Giang, cậu hãy yên tâm dẫn các y sư trở lại nội viện. Nơi này đã có tôi dẫn dắt ngoại viện ngăn địch. Nếu không, tôi cũng không còn mặt mũi trở về gặp Viện trưởng.   

             Nhìn tình huống trước mắt, Hoàng Văn Hiên cũng nói:   

             - Ủy viên thường vụ Giang, cậu chính là tương lai của viện, quyết không thể phạm mạo hiểm lần nữa.   

             Đối mặt với lời thỉnh cầu của mọi người, Giang Khương khẽ cau mày, quét mắt nhìn mọi người, gương mặt anh tuấn hiện lên sự cảm động, hít một hơi thật sâu, nói:   

             - Đây là mệnh lệnh, tất cả mọi người lập tức rút lui.   

             Dứt lời, nhìn gương mặt bi thương lẫn bất đắc dĩ của mọi người, Giang Khương cười khổ, nói:   

             - Mọi người đừng lo lắng cho tôi. Tôi biết tự bảo vệ mình. Chỉ cần mọi người thoát hiểm, bọn chúng không cách nào làm gì được tôi đâu.   

             Thấy mệnh lệnh không thể kháng cự, mọi người cũng chỉ nói Giang Khương cố gắng giữ an toàn, sau đó nhanh chóng lên đường.   

             Mọi người hiểu Giang Khương là người như thế nào. Mặc dù tự đáy lòng rất khó mà tiếp nhận, nhưng lại không cách nào từ chối. Quả thật là như thế.   

             Nếu không có mọi người liên lụy, phỏng chừng Ủy viên thường vụ Giang, Eve và hai đại Vu sư kia cũng sẽ thoải mái hơn nhiều, hơn nữa cũng không phải là không có cơ hội chạy trốn.   

             Thấy mọi người đã rời đi, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Điều cần làm bây giờ chính là ngăn cản địch nhân muốn truy kích, không cho bọn chúng có cơ hội đuổi bắt mọi người.   

             Không kể đến hai cao thủ Thiên giai đã rời đi lúc trước, cho dù có ra được đến cửa ra hay nửa đường gặp khó khăn, tổng vẫn còn một đại đội có cơ hội chạy ra ngoài.   

             Nhìn tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại ba người, sắc mặt hai đại vu sư có chút quái dị.   

             Giang Khương không cần quay đầu lại nhìn cũng biết hai đại vu sư đang suy nghĩ chuyện gì.   

             - Các người chết hay bọn họ chết?   

             - Cái đó…bọn họ chết.   

             Hai đại vu sư chẳng qua chỉ hơi do dự một chút, sau đó gương mặt đầy thành khẩn:   

             - Dù sao bọn họ cũng chỉ là hậu duệ tạp huyết bị Miện hạ vứt bỏ. Chúng tôi phải giữ lại tấm thân hữu dụng, vì Miện hạ mà tiếp tục cố gắng.   

             Thấy hai đại Vu sư tỉnh ngộ như vậy, Giang Khương vẫn cảm thấy cao hứng. Xem ra hắn đã thành công tẩy não hai người này, ít nhất không còn trở mặt nữa.   

             Dĩ nhiên, cách ổn thỏa nhất chính là chờ hai người kia chính thức đánh một trận với đám thú nhân. Sau khi dính một chút máu vào người thì mới được xem là ổn thỏa.   

             Giang Khương cũng không có cảm giác áy náy khi lừa dối họ. Thần thú đại nhân có lẽ cũng không phải cam tâm vứt bỏ đám hậu duệ này, nhưng cuối cùng cũng vẫn là vứt bỏ, cũng không tính là lừa gạt hai người Draco.   

             Điều này cũng không phải vấn đề quá lớn lao. Giang Khương tự an ủi mình như vậy.   

             Dĩ nhiên, điều khiến cho Giang Khương có chút tiếc nuối chính là, thiếu chút nữa thôi năng lượng sẽ được tích trữ viên mãn. Nhưng tin tức Eve truyền đến đã khiến cho hắn thức tỉnh lại từ trong tu luyện.   

             Tình huống trước mắt xem ra chỉ có thể đi một bước tính một bước.   

             - Đi.   

             Giang Khương bắn đi, hai đại Vu sư nhìn nhau một cái, cũng không do dự phóng theo sau.   

             Ba người đi được không bao lâu đã nhìn thấy Eve.   

             - Rất nhiều người.   

             Eve nghiêm túc nói:   

             - Còn nhiều hơn cả lần trước.   

             - Còn nhiều hơn?   

             Sắc mặt hai Đại vu sư khẽ biến. Ban đầu đến hơn hai mươi kỵ sĩ ma thú, bên họ có hơn ba mươi người, dựa vào đánh lén mới có thể chiến thắng.   

             Bây giờ còn lại bốn người, tuy nói thực lực có mạnh, nhưng bốn người đấu với bốn mươi người, làm sao bây giờ?   

             Nói đến đám thần duệ tạp huyết kia, cho dù có ngu xuẩn đến cỡ nào cũng không bị sứ giả đại nhân hù dọa như lúc trước.   

             Nhưng rồi hai người lại tự an ủi mình. Mặc dù bọn họ nhiều người, nhưng đều là tinh nhuệ, cũng không còn ai liên lụy, đánh không thắng thì có thể chạy.   

             Có hoàn cảnh đặc biệt của thế giới dưới lòng đất, lá gan của hai người cũng tăng lên rất nhiều. Đánh không thắng, chẳng lẽ còn chạy không lại sao?   

             Mang tâm trạng thấp thỏm, hai người dè dặt đi theo Giang Khương chạy vào trong bóng tối.   

             - Ở chỗ này ẩn núp cho kỹ, đừng lên tiếng, chuẩn bị sẵn sàng.   

             Nghe sứ giả đại nhân nói, trong lòng hai đại Vu sư cảm thấy hoài nghi nhưng lập tức tỉnh hồn lại.   

             Hơn nữa còn không nhịn được bĩu môi, đột nhiên có chút đồng tình với đám thần duệ đang tới kia.   

             Đám thần duệ đáng thương sẽ bị sứ giả đại nhân đẩy xuống hố một phen.   

             Mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nửa phút sau, bọn họ đều cảm nhận trong bóng tối phía trước bắt đầu có tiếng động vật chạy đến. Tiếng bước chân có nhẹ có nặng, nghe qua liền biết là đám kỵ sĩ ma thú.   

             Rất nhanh, đám kỵ sĩ ma thú đã chọc thủng bóng tối, xuất hiện trước mắt mọi người.   

             Người dẫn đầu chính là Sư Mang tướng quân bị đánh chạy thục mạng lần trước.   

             Dĩ nhiên, lần này bọn họ sẽ không thảm giống như lần trước. Sư Mang ngồi trên một vật cưỡi mới, nhanh chóng bước đến phía trước, nhìn đám thuộc hạ nói:   

             - Bọn chúng đang ở cách đây không xa. Mọi người chú ý, một khi phát hiện tung tích đám Nhân tộc đáng chết, phải xuống ngựa đuổi giết.   

             Nói đến đây, giọng nói của Sư Mang trở nên tàn bạo:   

             - Có một tên Nhân tộc rất đáng chết, trong tay có một thần khí giống như của phụ thần đại nhân lưu lại. Hắn đã lợi dụng cái đó để đánh lén chúng ta.   

             - Mọi người nhất định phải chú ý, chúng ta phải giết chết hắn trước, đoạt lại thần khí.   

             Rất nhiều kỵ sĩ ma thú nghe Sư Mang đại nhân nói, liên tục gật đầu, thầm nhủ:   

             - Nhìn biểu hiện của Sư Mang đại nhân, vừa rồi hẳn đã ăn thiệt trong tay Nhân tộc kia không ít. Nếu không, sao có thể tức đến như vậy?   

             - Bất kể thế nào, nếu Sư Mang đại nhân nói có thần khí, tất nhiên phải đoạt lại. Nếu đoạt được thần khí, đến lúc đó Đại vương sẽ có thưởng.   

             Nghĩ đến đây, kỵ sĩ ma thú đều phấn chấn tinh thần.   

             - Được rồi, mùi Nhân tộc rất đậm đằng trước. Mọi người gia tăng tốc độ, chuẩn bị sẵn sàng, giết chết Nhân tộc cho ta.   

             Sư Mang quơ khúc xương giống như bổng chùy trong tay, giận dữ kêu lên:  

             - Một khi đuổi kịp Nhân tộc, mọi người nhất định phải xuống ngựa…   

             Graooo! Sư Mang đại nhân còn chưa nói xong, bên tai đã nghe được tiếng gào chấn nhiếp quen thuộc.   

             Đám ma thú chân cẳng mềm nhũn, sau đó theo quán tính ngã lăn ra đất.   

             Mặc dù đã có kinh nghiệm, nhưng rõ ràng là chưa nhìn thấy đám Nhân tộc đáng chết, tại sao lại trúng kế? Đám kỵ sĩ ma thú còn chưa kịp làm ra phản ứng đã bị ma thú của mình đẩy ngã xuống đất.   

             Đám kỵ sĩ đằng sau lại càng không chịu nổi.   

             Trong lúc bọn họ kịp phản ứng lại, hai bóng người quỷ mỵ từ bụi cỏ bên cạnh lao ra, sau đó như ngọn gió lướt qua, để lại một luồng ánh sáng.   

             - A..A…!   

             Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy ma thú đã liên tiếp ngã xuống đất.   

             Sau lưng hai bóng người quỷ mỵ này là hai thân hình hùng tráng vọt lên, hai thủ trượng nặng nề trong tay hung hăng đập vào đầu hai con ma thú. Chỉ nghe thanh âm giống như dưa hấu bị đập bể, máu và óc văng tung tóe.   

             Cuộc tàn sát chỉ diễn ra khoảng hai ba giây. Rất nhanh đã có rất nhiều kỵ sĩ ma thú phản ứng lại. Bảy tám người bò dậy, quơ khúc xương trong tay, công kích đến bốn người.   

             - Quả nhiên có thần khí.             
 

Advertisement
';
Advertisement