- Cẩn thận một chút.
Hoàng Văn Hiên đi chính giữa đội ngũ, thỉnh thoảng quan sát tình huống người bị thương trên băng ca, trầm giọng nói:
- Nửa tiếng thay người khiêng cáng một lần. Mọi người phải giữ vững thể lực.
Sau khi thông báo xong, Hoàng Văn Hiên mới thoáng đi chậm lại phía sau, nhìn Giang Khương vẫn trong trạng thái bình thường, ánh mắt hiện lên sự lo âu, thấp giọng nói:
- Ủy viên thường vụ Giang, bởi vì người bị thương không ít, bây giờ tốc độ đi đã giảm xuống ba phần. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ bị đuổi kịp.
Giang Khương gật đầu, nhìn chung quanh rồi lắc đầu nói:
- Cũng không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào vận may. Nếu bị đuổi theo, cùng lắm thì đánh trận nữa.
- Đúng vậy, chỉ sợ là phải đánh một trận nữa rồi.
Hoàng Văn Hiên thở dài. Nếu bị đuổi kịp, toàn bộ đội ngũ sẽ lành ít dữ nhiều. Dù sao người bị thương cũng đã chiếm một phần ba, còn có một người trọng thương không thể nhúc nhích. Toàn bộ chiến lực thực tế chỉ còn lại phân nửa.
Nếu gặp phải tao ngộ, mọi người có thể tiếp tục tiến về phía trước hay không vẫn còn là một vấn đề.
Nhưng cũng may, ít nhất cũng đã có hai cao thủ Thiên giai đã rời đội, chỉ hy vọng bọn họ có thể bình an đưa tin tức nơi này ra ngoài.
Hai vị Đại vu sư vẫn một mực đi sau lưng Giang Khương, có chút do dự. Một lát sau, hai người đến bên cạnh Giang Khương.
- Sứ giả đại nhân và Thần Duệ môn có mâu thuẫn sao?
Nghe giọng nói dè dặt của Draco, Giang Khương quay đầu nhìn gương mặt như chết cha chết mẹ của hai người, tùy ý nói:
- Ta đã nói qua, bọn họ chỉ là tạp huyết. Ông có thể lựa chọn. Nếu không phải bọn họ chết thì cũng là chúng ta chết. Vậy ông cảm thấy chúng ta chết là tốt hay bọn họ chết là tốt?
Hai đại Vu sư chần chừ nhìn nhau, dường như cảm thấy rất khó lựa chọn. Qua một lát sau, Giang Khương nghe thanh âm nhỏ xíu đằng sau:
- Chúng ta không cần chết thì tốt hơn.
Giang Khương không phải là người lãng phí thời gian, rất nhanh lại ném một viên đan dược nữa vào miệng, im lặng không nói.
Bây giờ hắn chỉ còn cách bước cuối cùng một chút xíu nữa thôi.
Bởi vì đội ngũ bị chậm lại, vốn Eve sẽ tiếp tục làm công việc mở đường nhưng đã có sự thay đổi.
Để phòng ngừa vạn nhất, Giang Khương bảo Eve đi đằng sau đội ngũ, để làm công việc báo động.
Đối với Eve, Giang Khương vẫn tương đối yên tâm. Với thực lực và một vài đặc tính đặc biệt của Huyết tộc cao cấp, trong hoàn cảnh mờ tối như thế này, năng lực sinh tồn còn muốn vượt xa đám thần duệ kia.
Cộng thêm cô rất ít khi uống máu, cho nên mùi trên người cô cũng khá nhạt, không nặng mùi máu như những Huyết tộc khác, vì thế không bị thú vật có khứu giác nhạy bén bắt được.
Có cô đi đằng sau, có thể báo động được cho mọi người sớm được mấy phút. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Giang Khương có thể yên tâm tiếp tục tu luyện nội khí.
Đội ngũ nhanh chóng bước vào khu vực mờ tối. Các thành viên Thiên Y Viện đã có đầy đủ kinh nghiệm, sẽ không dễ dàng bị độc trùng gây thương tích, nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp một số ma thú đi ngang qua.
Bây giờ mọi người cũng không có quá nhiều cố kỵ. Đụng phải con nào giết chết con đó. Nếu số lượng nhiều một chút thì dùng biện pháp tránh đi.
Mọi người xem như thuận lợi tiến về phía trước, thoáng nghỉ ngơi mấy lần, mọi người đã cách cửa hang không xa.
- Mọi người cố gắng kiên trì thêm một chút. Chỉ vài tiếng nữa thôi là chúng ta đã có thể ra ngoài.
Hoàng Văn Hiên vừa đi vừa động viên mọi người, gương mặt hưng phấn. Chỉ cần bình yên đi thêm mấy tiếng nữa, đến cửa ra, trên căn bản đã xem như an toàn.
Nghe Hoàng Văn Hiên nói, tinh thần mọi người đều phấn chấn. Những người vốn đang thở hổn hển cũng bắt đầu bước đi nhanh hơn, cố gắng đi về phía trước.
Lúc này, cách đội ngũ một hai ngàn thước, Eve cả người trang phục tác chiến màu đen đang lặng yên không một tiếng động đi bên cạnh vách đá.
Động tác nhẹ nhàng, thỉnh thoảng băng qua một hai cái cây, không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào. Ngay cả một con ma thú đang ăn cỏ độc cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Eve.
Eve đang đi về phía trước, đột nhiên lách người, ẩn mình sau một cành cây đại thụ.
Không bao lâu sau, mấy con heo rừng với răng nanh thật dài nhanh chóng băng qua cây đại thụ.
Đợi mấy con ma heo đi xa, Eve mới chậm rãi bước ra khỏi cây đại thụ.
Nhìn mấy con ma heo biến mất trong bóng tối, Eve có chút cau mày, đưa tay bưng kín lỗ mũi của mình. Mấy con ma heo kia hôi qua. Cho dù đã chạy đi nhưng trong không khí vẫn lưu lại mùi rất khó ngửi.
Bưng kín lỗ mũi, Eve nhanh chóng rời đi. Mặc dù bên trong thế giới phong động Long Sơn có gió, nhưng khá nhẹ. Mùi này không biết từ khi nào mới có thể tan đi. Cô cũng không muốn dừng lại ở chỗ này quá lâu.
Nhưng Eve cũng không theo hướng đội ngũ tiến về phía trước mà đi sâu vào bên trong thế giới phong động Long Sơn.
Cô biết rất rõ, nếu Giang Khương đã nhờ cô lưu lại phía sau, muốn cô báo động, tất nhiên là cần cô sớm phát hiện tung tích địch nhân. Cho nên cô phải đi cách xa một chút mới có thể sớm phát hiện người đuổi theo.
Sau khi đi được ngàn thước, Eve mới dừng lại trước một cây đại thụ.
Đứng bên dưới cây đại thụ, ẩn giấu hơn phân nửa cơ thể đằng sau gốc cây, cẩn thận quan sát đám ma lộc đằng trước.
Đám ma lộc này chỉ có hơn mười con, đang chậm rãi cúi đầu ăn cỏ.
Vốn ma lộc chỉ ăn cỏ, Eve không cần để ý. Chỉ cần đừng trêu chọc chúng, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng thị lực của cô rất nhạy bén. Cô phát hiện, trong bụi cỏ cách đám ma lộc có mấy con ma báo đang ẩn núp.
Tuy nói mục tiêu của ma báo là mấy con ma lộc, nhưng Eve không dám cam đoan, một khi kinh động đến đám ma báo, chúng sẽ không để ý đến cô.
Hơi cau mày một chút, tay đột nhiên giương lên, một đạo ngân quang nhàn nhạt thoáng qua. Chẳng biết từ khi nào một con rắn bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống bụi cỏ.
Tiếng động nhỏ xíu bên này khiến cho đám ma lộc bên kia lập tức ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía.
Nhưng, sau khi không phát hiện được nguy hiểm nào, đám ma lộc lại tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.
Mấy con ma báo vốn đang định lao lên bắt ma lộc, đành phải ẩn núp xuống, chờ thời cơ đánh lén thích hợp. Bây giờ ma lộc đã bị kinh động, cũng không phải thời điểm thích hợp để tấn công.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Eve cau mày. Nếu cô muốn tiếp tục đi về phía trước, nhất định phải tránh qua ma báo và ma lộc. Một khi kinh động bọn chúng, rất dễ dàng bại lộ tung tích.
Nhưng đám ma lộc đang chận đằng trước, cô căn bản không có biện pháp không kinh động bọn chúng.
Theo tình huống trước mắt, chỉ có thể chờ mấy con ma báo tấn công ma lộc, khi đó cô mới có thể lặng lẽ thông qua.
Sau khi xác nhận tình huống xong, Eve chỉ có thể bất đắc dĩ mím môi, tiếp tục ẩn núp đằng sau cây đại thụ, chờ thời cơ thích hợp.
Rốt cuộc, Eve đang kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt đột nhiên sáng lên, bởi vì cô đã thấy mấy con ma báo bên kia đã bắt đầu có động tĩnh, cái hông hơi chuyển động, chính là khúc nhạc dạo khi chúng bắt đầu công kích.
Nhưng trong lúc Eve cho rằng mấy con ma báo đang chuẩn bị phát động công kích, đột nhiên mấy con ma báo co rúc cổ lại. Thậm chí Eve còn nhìn thấy ánh mắt của mấy con ma báo lóe lên sự sợ hãi, rồi cụp đuôi chạy thục mạng.
Khi Eve đang ngẩn ra, đám ma lộc dường như cũng phát hiện động tĩnh tương tự, không quan tâm ăn uống nữa, bắt đầu chạy thục mạng về một hướng khác.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Eve nghi ngờ nhìn đám ma lộc đằng trước, sắc mặt hơi biến đổi. Thính giác nhạy bén của cô đã giúp cô cảm nhận được phía trước có một sự rung nhẹ.
- Địch nhân đến.
Eve nhanh chóng phán đoán tiết tấu, hẳn là khí tức của một tập thể động vật lớn.
Nghĩ đến kỵ sĩ ma thú, Eve không dám do dự, quay đầu lao vút đi, hơn nữa còn nhẹ nhàng hé miệng, giống như huýt sáo không tiếng động.
Cách xa mấy cây số, Giang Khương đang rũ mắt đi theo đội ngũ dường như cũng phát hiện được điều gì, bước chân chậm rãi, gióng tai lắng nghe.
Hoàng Văn Hiên đang đi cách đó không xa cũng chú ý đến động tác của Giang Khương, sắc mặt hơi đổi, quay theo hướng Giang Khương nhìn lại.
Thấy Giang Khương đang lắng nghe thứ gì, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc, cũng học theo điệu bộ của Giang Khương, nhưng lại không nghe được điều gì.
Gương mặt Giang Khương đột nhiên cứng đờ, quát nhỏ:
- Trưởng ban Hoàng, ông dẫn mọi người tăng tốc độ tiến về phía trước. Quyền chỉ huy kế tiếp nằm trong tay ông.
- Sao?
Nghe Giang Khương ra lệnh, toàn bộ đội ngũ đều ngừng lại. Tất cả đều quay đầu kinh nghi nhìn Giang Khương.
- Địch nhân đã đuổi đến. Tôi sẽ cùng với hai đại Vu sư ngăn cản bọn họ, các người mau sớm rút lui.
Giang Khương nghiêm túc nói, lạnh giọng ra lệnh cho Hoàng Văn Hiên:
- Đây là mệnh lệnh, tất cả không được cãi lại.