Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Mặc dù đám kỵ sĩ ma thú rất tức giận nhưng trong lòng lại tràn đầy hưng phấn. Nghe tiếng gào của người nọ, rõ ràng trong tay của hắn có thần khí của phụ thần. Bây giờ còn không mau đoạt lại?   

             Lập tức đám người tập trung lại thành một đoàn.   

             Một khi chính thức đánh nhau, Giang Khương vẫn có áp lực rất lớn. Đám kỵ sĩ ma thú thông thường đã có thực lực Thiên giai.   

             Bây giờ hắn không muốn thi triển các loại thiên phú, thực lực miễn cưỡng có thể chống đỡ được. Tuy nhiên cũng chỉ đánh được hai ba người mà thôi.   

             Trong số bốn người chỉ có Eve là đánh thoải mái nhất. Hai người Draco dựa vào tổ linh phụ thể, đánh đến phong sinh thủy khởi. Một người đấu với hai ba người, mặc dù có chút áp lực, nhưng miễn cưỡng cũng có thể gánh được.   

             Hiện tại đang có mười người bị chắn ngoài vòng chiến, căn bản không xen vào được, chỉ có thể dùng khúc xương hô hào khí thế.   

             Sư Mang bò dậy dưới vật cưỡi, quơ khúc xương gia nhập chiến đoàn, chiến cuộc lập tức thay đổi.   

             Thực lực của Sư Mang không thua kém gì Sư Mông, ít nhất cũng là Thiên giai nhị phẩm trở lên. Sau khi vọt vào chiến đoàn, lập tức đỏ mắt tìm Giang Khương.   

             Khúc xương trong tay như cuồng phong vũ bão đánh tới Giang Khương.   

             Giang Khương miễn cưỡng giơ trường đao đối kháng hai kích của đối phương, liền cảm thấy hai tay của mình tê dại, biết được nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ không chống cự được bao lâu.   

             Tình huống của Eve và hai người Draco cũng dần dần không ổn. Đám kỵ sĩ ma thú mặc dù ngoại hình giống thú nhưng đầu óc lại không hề ngu xuẩn, thấy người chung quanh không chen vào được, liền bắt đầu kéo dài khoảng cách, để đồng bọn có thể tham gia vào vây công.   

             Mắt thấy Eve và hai đại Vu sư càng đánh càng nguy hiểm, Giang Khương cũng chỉ có thể cắn răng, cố nén hai cánh tay tê dại, vung đao chống đỡ một kích tấn công của Sư Mang, gân giọng hô to:   

             - Chạy.   

             Rất nhiều kỵ sĩ ma thú không hiểu Giang Khương đang nói cái gì, nhưng Eve và hai đại Vu sư lại nghe được, vội vàng toàn lực bổ ra hai kích, sau đó phá mở vòng vây nhanh chân chạy trốn.   

             Nhìn ba người như gió trốn đi, đám kỵ sĩ ma thú trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quát to một tiếng, quơ khúc xương trong tay, đuổi theo ba người.   

             - Giết chết hắn, giết chết đám Nhân tộc cho ta. Bổn tướng quân sẽ thưởng thật lớn.   

             Thấy ba người kia không biết liêm sỉ mà chạy trốn, ánh mắt Sư Mang đỏ bừng, tức giận quát to.   

             Đám kỹ sĩ ma thú nghe Sư Mang rống to, lại càng hưng phấn. Bất kể có được thần khí hay không, tướng quân sẽ có trọng thưởng.   

             Đáng tiếc, với Giang Khương và Eve, tốc độ là sở trường của hai người. Hai đại Vu sư lại được tổ linh phụ thể, đang trong thời điểm phấn khởi, bước chân tất nhiên cũng không chậm.   

             Mặc dù kỵ sĩ ma thú rất quen thuộc với thế giới dưới lòng đất, nhưng vật cưỡi vẫn còn nhũn hai chân không thể động đậy, cũng chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình mà đuổi, miễn cưỡng bất phân cao thấp.   

             Đám người Giang Khương cố ý dẫn kỵ sĩ ma thú chạy sâu vào bên trong, kéo dài thời gian cho các thành viên Thiên Y Viện.   

             Đặc biệt là hai người Eve và Giang Khương, thân pháp linh hoạt, thỉnh thoảng cố ý chạy chậm lại, để đám thú đằng sau đuổi kịp, sau đó lại tùy ý đánh ra hai chiêu, rồi tăng tốc vọt về phía trước, khiến cho đám kỵ sĩ ma thú vừa hưng phấn vừa tức giận không thôi.   

             Trước sau mấy chục người đuổi đánh, đuổi đến hơn một giờ, chạy bảy tám chục cây số, rốt cuộc Sư Mang cảm thấy có chút không ổn.   

             - Ngừng.   

             Sư Mang thở hổn hển gầm lên, hơn ba mươi kỵ sĩ ma thú lập tức dừng bước, nghi hoặc nhìn Sư Mang, có chút khó hiểu. Đám Nhân tộc đằng trước hẳn đã chạy hết nổi rồi, tại sao tướng quân lại đột nhiên bảo ngừng?   

             - Đám Nhân tộc giảo hoạt, cố ý dẫn chúng ta đuổi theo, sau đó để cho những người khác chạy trốn.   

             Sư Mang cười nhạt, trầm giọng nói:   

             - Tất cả mọi người quay đầu, tiếp tục đuổi theo đám Nhân tộc. Dù sao bốn Nhân tộc này cũng không trốn thoát được trong thế giới dưới lòng đất của chúng ta đâu. Khi nào quay về sẽ thu thập chúng.   

             - Vâng.   

             Đám kỵ sĩ ma thú thoáng suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra là chuyện gì, liền đáp một tiếng, sau đó nghiến răng quay lại.   

             - Tại sao đám người kia lại không đuổi theo chúng ta nữa?   

             Cảm nhận sự khác thường sau lưng, nhìn đám kỵ sĩ ma thú nghiến răng, hận không thể lập tức chém chết mình đã không đuổi theo nữa, hơn nữa còn quay lại, không khỏi có chút thất thần.   

             Giang Khương đang chơi trò chơi trốn tìm, nghe lời này liền quay đầu nhìn lại, nhìn thấy những bóng lưng kỵ sĩ ma thú biến mất trong bóng tối, nhìn theo hướng bọn chúng rời đi, sắc mặt liền biến đổi.   

             - Đáng chết, đám người kia đã tỉnh ngộ ra rồi.   

             - Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?   

             - Làm thế nào?   

             Giang Khương suy nghĩ, tính toán thời gian, nếu cứ tiếp tục như vậy, đội ngũ Thiên Y Viện nhất định sẽ bị những con ma thú này đuổi kịp.   

             Nếu không có bốn người bọn họ, với ba mươi kỵ sĩ ma thú thực lực Thiên giai trở lên, cộng thêm mấy con ma thú to lớn, đánh giá chỉ trong một phút sẽ xé nát đội ngũ hai mươi người của Thiên Y Viện.   

             Lập tức quay đầu lại:   

             - Còn làm sao nữa? Đuổi theo.   

             Lúc này, trò chơi đã trong nháy mắt biến thành “ngươi đuổi ta đuổi”.   

             - Con gấu mập chết bầm kia, có ngon đừng chạy, ăn một đao của lão tử đây.   

             Giang Khương thở hổn hển đuổi theo đằng sau, nhìn thấy bóng lưng của một con gấu mập mạp, vội vàng hô to.   

             Quái nhân đầu gấu vừa chạy vừa khinh bỉ nhìn Giang Khương, ánh mắt lóe lên sự đắc ý, lại còn lắc cái mông to mập, cười to:   

             - Ngươi muốn kêu gì thì kêu. Vừa rồi ta sống chết đuổi theo ngươi cũng đuổi không kịp.   

             - Bây giờ ta không thèm đuổi theo ngươi nữa. Có ngon thì đuổi theo ta đi.   

             - Đuổi kịp ta, ta sẽ cho ngươi nhìn một chút, xem rốt cuộc đao của ngươi lợi hại hay là xương bổng chùy của ta lợi hại.   

             Phụt! Nghe quái nhân đầu gấu nói, Giang Khương chỉ thiếu chút nữa không phun ra một ngụm máu vì tức.   

             Lúc nãy vừa chạy vừa trêu đùa đám ngu đần này. Bây giờ thì tốt rồi, tình huống hoàn toàn xoay chuyển, không những phải đuổi theo, lại còn bị bọn chúng giễu cợt. Thế đạo này, quả nhiên là phong thủy lưu chuyển.   

             Cũng không còn cách nào. Giang Khương hít một hơi thật sâu, tăng tốc chạy về phía trước.   

             Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Nếu lúc trước bọn chúng chỉ mới đuổi theo được mấy tiếng, khẳng định là cách đội ngũ Thiên Y Viện vẫn không xa. Hắn phải kéo dài thời gian thêm mới được.   

             - Hắc, con gấu mập kia, ta đuổi kịp ngươi đấy. Ngươi đừng có chạy, đến đây ăn một đao của ta đi.   

             Mắt thấy cách cái mông mập của quái nhân đầu gấu càng lúc càng gần, Giang Khương nhịn không được thét lớn.   

             Quả nhiên, nghe giọng Giang Khương cách phía sau không xa, quái nhân đầu gấu liền khẩn trương quay đầu lại.   

             Thấy Giang Khương đã cách mình không xa, sắc mặt liền căng lên, vội vàng tăng tốc độ.   

             - Này, ngươi chạy sao? Tại sao nói mà không giữ lời vậy?   

             Nhìn quái nhân đầu gấu liều mạng chạy đi, Giang Khương không khỏi nóng nảy.   

             - Ngươi…ngươi cho rằng ta là đồ ngu à? Một mình ta đánh bốn người các ngươi còn được.   

             Con gấu tăng tốc, vừa chạy vừa thở hổn hển nói:   

             - Đằng trước có anh em của ta. Có ngon thì đuổi theo đi. Ngươi đuổi kịp chúng ta, một chọi một, chúng ta đấu với nhau.   

             - Mẹ kiếp.   

             Cố nén cảm giác khẩn trương đang tăng lên trong lòng, Giang Khương đành phải tăng tốc tiếp tục lao về phía trước.   

             Nói về quái nhân đầu gấu. Mặc dù thân hình mập mạp, nhưng một khi chạy đi, cái mông điên cuồng lắc qua lắc lại, khiến cho Giang Khương tạm thời không đuổi theo kịp.   

             - Này này, các anh em, gã Nhân tộc cầm thần khí đuổi theo kìa. Các anh em mau đánh hắn đi, cướp thần khí của hắn.   

             Giang Khương đang thở hổn hển đuổi đến gần, đã nghe tiếng con gấu mập đằng trước kêu lên.   

             Hơi ngẩn ra một chút, chỉ thấy phía trước chạy ra năm sáu kỵ sĩ ma thú, đồng loạt giơ khúc xương trong tay lên, nhìn chằm chằm hắn, hai mắt phát ra ánh sáng màu xanh.   

             - Mẹ kiếp, đám thú kia quay lại tính quần đấu sao?   

             Giang Khương sầm mặt nhìn Eve đang chạy đến đằng sau, lại quay đầu chạy đi.   

             Bất kể có muốn đánh hay không, có thể dẫn đám thú kia quay lại, mục đích xem như đã đạt được.   

             Nhưng lần này rõ ràng, chiêu này không có tác dụng.  

             Hắn chạy được mấy bước, đám người thú kia đều không có ý định truy đuổi.   

             Ngược lại con gấu mập kia còn toét miệng, cầm khúc xương đứng im đó, gương mặt vốn nhìn thật thà lại tràn ngập vẻ giễu cợt.   

             - Nhân tộc đáng chết kia, ngươi chạy cái gì? Ngươi còn muốn đánh nữa hay không? Đến đây đánh gia đi. Bên kia vẫn còn một đống Nhân tộc chờ gia đi thu thập đấy.   

             - Nếu ngươi không đánh cứ nói một tiếng, chúng ta đi đấy.   

             Nhìn vẻ mặt đắc ý của con gấu, cộng thêm những tên thú nhân đứng đằng sau đang nở nụ cười đắc ý.   

             Giang Khương chỉ cảm thấy trên trán mình nổi đầy hắc tuyến.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement