- Trưởng ban Giang, xin chào.
- Xin chào Trưởng ban Giang.
Nhìn các đội viên Tuyệt Y Đường cung kính chào hỏi, Giang Khương cũng không kinh ngạc quá nhiều, chỉ gật đầu cười.
Mấy ngày qua, không nói điều gì khác, chỉ nói đến thu hoạch lòng người, Giang Khương đã rất thành công. Ngay cả người của Tuyệt Y Đường vẫn rất có hảo cảm với vị Ủy viên thường vụ tiền đồ vô lượng này của Thiên Y Viện.
Lý Nguyên Bân đi đằng sau, nhìn thấy tình huống phía trước, ánh mắt lóe lên sự khác thường, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Đội thám hiểm vừa mới trải qua một đợt sóng gió lại tiếp tục lên đường. Sau khi đi được hai mươi cây số, liền tìm được một nơi thích hợp để dựng trại.
Lần dựng trại này đối với tất cả mọi người đều rất quan trọng. Mọi người vừa mới giải độc xong, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Vì thế, sau khi rời khỏi biển hoa Kim Bích Phân Thần, Giang Khương liền dựng trại hạ lệnh nghỉ dưỡng.
Nghe Giang Khương ra lệnh, mọi người tất nhiên là hoan nghênh, bắt đầu dọn dẹp doanh trại, tiến hành nghỉ ngơi.
Giang Khương gật đầu với Eve, sau đó dưới sự bảo vệ của hai đại vu sư, bắt đầu tu luyện. Bây giờ cách mức năng lượng tích trữ sau cùng đã không xa. Đối mặt với tình huống càng lúc càng hiểm trở, có thể đẩy nhanh tốc độ một chút, đối với hắn mà nói mới là biện pháp ứng đối tốt nhất.
Eve yên tĩnh nằm cách Giang Khương không xa, giả vờ ngủ. Đối với một Huyết tộc cao cấp như cô mà nói, cường độ tiến về phía trước như vậy cũng không phải là quá cực khổ. Hơn nữa, ảnh hưởng của độc hoa Kim Bích Phân Thần cũng quá nhỏ đối với cô. Cho nên phần lớn tinh lực của cô đều dựa theo ý của Giang Khương, đặt hết lên người Lý Nguyên Bân.
Một khi Lý Nguyên Bân có hành động nào khác lạ, cô và Giang Khương sẽ cùng tiến lên đối phó ông ta.
Tất cả mọi người đều im lặng. Chỉ có mấy y sư nội viện là có chút hưng phấn. Trên đoạn đường này, bọn họ không cần làm nhiệm vụ canh gác, có thể nói là khá rảnh rỗi. Nghỉ ngơi lúc này đối với bọn họ mà nói cũng không cần thiết cho lắm.
Mấy y sư nội viện tập trung lại, thấp giọng nói mấy câu, sau đó đi sang một bên nói với Hoàng Văn Hiên còn chưa nghỉ ngơi.
- Các người muốn đi hái thuốc?
Nhìn ánh mắt mong đợi của các y sư nội viện, Hoàng Văn Hiên cau mày nói.
- Đúng, Trưởng ban Hoàng, bây giờ chúng tôi cũng đang nhàn rỗi, hơn nữa anh cũng nhìn thấy ở đây rất rộng, có thể có không ít linh dược tồn tại, chúng tôi cũng không đi xa đâu.
Nhìn biểu hiện mong chờ của các y sư nội viện, Hoàng Văn Hiên thoáng trầm ngâm một chút rồi lại nhìn chung quanh. Xác nhận gần đây đúng là khá rộng rãi, hơn nữa cũng tương đối yên tĩnh, liền chậm rãi gật đầu, nói:
- Được, nhưng các người không được vượt quá phạm vi năm trăm dặm chung quanh doanh trại.
Dứt lời, liền vẫy hai cao thủ ngoại viện bên cạnh đi cùng với các y sư.
Nhìn các y sư nội viện vô cùng hưng phấn, Hoàng Văn Hiên chỉ có thể nói là cười khổ không thôi. Nói thật, ông không muốn bọn họ mạo hiểm ra ngoài hái thuốc vào lúc này.
Nhưng cũng không còn cách nào. Dù sao các y sư nội viện chịu trách nhiệm đào các loại linh dược. Trong tình huống này, ông không thể cự tuyệt được, chỉ có thể tận lực yêu cầu các y sư nội viện đừng chạy quá xa. Ít nhất cần phải đảm bảo sự an toàn của bọn họ.
Được sự đồng ý của Hoàng Văn Hiên, các y sư nội viện cùng với hai cao thủ ngoại viện chậm rãi bước ra ngoài. Bọn họ cũng biết trong khu vực nguy hiểm như vậy, bọn họ không thể đi quá xa. Nếu không, sẽ rất dễ dàng rước lấy nguy hiểm.
Nhưng bọn họ hoạt động trong phạm vi mấy trăm dặm chung quanh cũng là đủ lắm rồi. Thế giới phong động Long Sơn không thể so sánh với bên ngoài. Trong phạm vi tìm kiếm, nếu bọn họ có thể tìm ra được hai ba loại linh dược thượng phẩm, đủ để nhiều năm không lo rồi.
- Các người nói vị Ủy viên thường vụ Giang làm sao mà biết được những thứ này?
Y sư Vương vừa đi vừa nghi ngờ hỏi:
- Hoa kia tên gì nhỉ?
- Hoa Kim Bích Phân Thần.
Y sư Lý mỉm cười nhắc nhở.
- Đúng, hoa Kim Bích Phân Thần, các người có nghe qua tên này chưa? Tôi nghĩ trong tất cả các điển tịch của Thiên Y Viện chúng ta cũng không có ghi lại loài hoa này.
Y sư Vương cười khổ nhìn mọi người.
- Không có, đúng là không có.
Một vị y sư bên cạnh cũng lắc đầu.
- Vậy các người nói cậu ta là từ chỗ nào mà biết được?
Y sư Vương nói:
- Cậu ta chưa đến ba mươi, nhưng kiến thức về phương diện này lại nhiều hơn so với chúng ta.
- Ông hỏi chúng tôi, chúng tôi biết hỏi ai?
Y sư Lý khẽ gật đầu:
- Nhưng bất kể thế nào, cậu ta cũng là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, càng mạnh thì lại càng là phúc của Thiên Y Viện.
- Đúng đúng, đây là phúc của Thiên Y Viện.
Đối với điểm này, không ai phủ nhận, đều rối rít gật đầu đồng ý. Bất kể thế nào, nói đến hoa Kim Bích Phân Thần, nếu người khác trong nội viện đến, nhất định cũng không có cách nào, chỉ có Ủy viên thường vụ Giang nhìn qua một cái liền nhận ra tính nguy hiểm của nó, đồng thời còn tìm ra được giải dược.
Mọi người lại trò chuyện thêm mấy câu, sau đó bắt đầu tìm kiếm linh dược trong các bụi cỏ. Đây mới là mục đích ra ngoài lần này của bọn họ.
Từng cây gậy dò được kéo dài hai thước, các vị y sư nhẹ nhàng vén các bụi cỏ lên, tìm trong đó có các loại linh dược ẩn núp gì hay không.
Cây dò tìm này là đồ tốt, vừa dùng để tìm kiếm dược vật, lại có thể phòng ngừa được các loại độc trùng núp trong bụi cỏ.
Mọi người cách nhau mấy thước, tản ra phía trước tìm kiếm. Hai vị cao thủ Thiên Y Viện ở một bên, cẩn thận quan sát bốn phía, bảo vệ sự an toàn cho các y sư nội viện. Bọn họ một chút cũng không dám khinh thường. Mặc dù trước mắt dường như không tồn tại nguy hiểm, nhưng trong thế giới phong động Long Sơn này, chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Không bao lâu sau, có một vị y sư hưng phấn kêu lên:
- Ở đây có hai bụi Địa Nam thảo.
- Cái gì? Địa Nam thảo? Thứ này hiếm thấy lắm. Bây giờ nội viện chúng ta cũng chỉ còn năm ba bụi mà thôi.
Mọi người cũng hưng phấn không thôi, vội vàng vây quanh lại.
Lúc này, hai vị cao thủ ngoại viện lại càng không dám khinh thường. Một khi các y sư hái thuốc, sẽ không chú ý đến tình huống khác. Một cao thủ nhìn thấy phía trước có gò đất nhỏ, vội vàng chạy đến, đứng trên gò đất quan sát bốn hướng.
Hai cao thủ ngoại viện bảo vệ cho các y sư cũng là cao thủ đứng đầu ngoại viện.
Cao thủ còn lại cũng khẽ thở phào. Đồng đội của y đã đứng trên gò đất cao, một khi phát hiện dị thường, có thể kịp thời phản ứng. Áp lực bảo vệ của y ở bên dưới cũng giảm đi rất nhiều.
Mấy vị y sư rất nhanh đào được hai bụi Địa Nam thảo lên, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi.
Nhìn hai bụi Địa Nam thảo đã yên vị bên trong, các y sư đều hưng phấn. Tuy nói Địa Nam thảo chỉ là linh dược thượng phẩm nhưng dù sao cũng rất hiếm thấy. Hơn nữa trong các loại đan dược cũng có loại cỏ này tồn tại. Có thêm hai bụi, phối hợp với các dược vật khác, nội viện ít nhất có thể luyện chế được hai lò đan dược thượng phẩm.
Đứng trên gò đất nhỏ, vị cao thủ ngoại viện nhìn thấy các y sư nội viện đã đào được hai bụi Địa Nam thảo, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tùy ý nhìn quét qua xung quanh một lần.
Nhưng khi y vừa mới nhìn sang một hướng khác, chỉ thấy trong bóng tối dường như có một bóng người.
Vị cao thủ này liền sửng sốt, sắc mặt thay đổi. Bởi vì ở đây ngoại từ các thành viên của đội thám hiểm thì không còn người nào khác, làm sao có người đứng trong bóng tối như vậy?
Đưa tay nắm chặt trường đao trên vai, vị cao thủ này lại nhìn sang hướng bên đó lần nữa.
Lần này, y nhìn thấy rõ ràng hơn, trong bóng tối cách đó hơn trăm thước có một người đang đứng. Mặc dù nhìn không quá rõ ràng, nhưng dáng người có chút cổ quái, hai mắt như dã thú, hơn nữa trên đầu còn có thứ gì đó giống như cái mũ.
- Ai đó?
Vị cao thủ trong nháy mắt rút trường đao cầm trong tay, thấp giọng quát lớn.
Những người bên này bị tiếng quát của vị cao thủ làm cho hoảng sợ. Sau khi sửng sốt một chút, ánh mắt màu xanh kia chợt lóe lên, thân hình loáng một cái, sau đó quay lưng vọt vào trong bóng tối.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, vị cao thủ ngoại viện khác cũng cầm đao chạy đến, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện điều gì lạ thường.
Không nhịn được liền hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tôi…tôi dường như nhìn thấy một người.
Vị cao thủ đứng trên gò đất có chút kinh nghi, sau đó khẽ lắc đầu:
- Không, tuyệt đối là một người. Tôi ở đây nhìn thấy một người, nhưng bây giờ đã chạy mất rồi.
- Anh nhìn thấy một người?
Vị cao thủ vừa mới chạy đến cả kinh, ngạc nhiên nói:
- Sao có thể được? Ở đây ngoại trừ chúng ta cũng không có ai khác, có phải là anh nhìn nhầm rồi hay không?
- Không, không có nhìn nhầm đâu. Đúng là một người, nhưng nhìn qua rất cổ quái.