- Thấy một người?
Cặp lông mày cau lại, khiến cho người bên cạnh không nhịn được mà than thầm. Vị Ủy viên thường vụ Giang luôn khiến cho người ta cảm thấy hắn cường hãn mà quên mất vẻ đẹp trai của hắn.
Nhưng vị cao thủ đứng đối diện Giang Khương lại không có tâm trạng đi chú ý nhan sắc của cấp trên, chỉ cảm thấy áp lực mà thôi, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Không, không phải thấy một người. Nói chính xác là một bóng người.
- Một bóng người?
Chân mày Giang Khương lại càng cau chặt.
- Đúng, bởi vì đứng cách đối phương khá xa, hơn nữa hoàn cảnh ở đây quá mức u ám. Cho nên, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người.
Vị cao thủ gật đầu, nói.
- Những người khác có nhìn thấy không?
Giang Khương xác nhận lại lần nữa.
- Không, chỉ có một mình tôi thôi. Bởi vì lúc đó tôi đang đứng trên một gò đất nhỏ để canh gác. Khi nhóm y sư Lý bên dưới đã hái thuốc xong, tôi đang định đi xuống, nhưng theo thói quen phải xác nhận an toàn lại một lần nữa.
- Trong lúc đó, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng người, liền cố gắng nhìn thật kỹ. Tôi xác định mình không nhìn lầm cũng như bị ảo giác.
- Nhưng khi lão Lý đến, đối phương đã nhanh chóng rút lui. Tôi thật không dám đuổi theo, nhưng đúng là không nhìn nhầm.
Vị cao thủ Thiên giai vừa nhớ lại vừa nói:
- Hơn nữa bóng người kia có chút lạ. Ánh mắt như dã thú, thậm chí còn có màu xanh, nhìn qua rất dọa người. Ngoài ra còn mang một cái mũ rất cổ quái, giống như cái mào trên đầu mấy con thú. Lỗ tai còn đeo trang sức.
Nghe đến đây, ánh mắt Giang Khương nheo lại, sau đó tỏ ý đối phương nói tiếp.
- Lúc đó tôi liền rút đao tiến hành canh gác, đối phương cũng chú ý đến tôi. Trước khi lão Lý đến đã nhanh chóng lao vào bóng tối. Khi đó tôi thật sự không dám tùy tiện đuổi theo.
Hoàng Văn Hiên và đám người lão Vương nghe xong, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Nhưng Giang Khương vẫn bình thường, nhẹ gật đầu một cái:
- Còn bổ sung gì nữa hay không?
- Không.
Vị cao thủ kia nhớ lại một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
- Vậy được rồi. Trước cứ như vậy đi, nhớ không được lan truyền việc này ra ngoài.
Thấy mọi người đã rút lui, Hoàng Văn Hiên chậm rãi bước đến bên cạnh Giang Khương, thấp giọng nói:
- Ủy viên thường vụ Giang, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Tăng cường canh gác.
Giang Khương lắc đầu, nhìn vào bóng tối ở đằng trước, nói:
- Bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải dò xét. Đây là mục đích chúng ta đến đây.
- Nếu nơi này thật sự có người, chúng ta đi sâu vào, tất sẽ đụng phải bọn họ lần nữa. Nếu không gặp, cho dù có người, số người tuyệt đối cũng không nhiều, cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn cho chúng ta.
Nghe Giang Khương nói, Hoàng Văn Hiên nhẹ gật đầu, tỏ ý đã biết.
Nhìn Hoàng Văn Hiên lui xuống, Giang Khương hít sâu một hơi, chân mày càng lúc càng cau chặt.
Hắn quay sang nhìn Lý Nguyên Bân còn đang nghỉ ngơi bên kia, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu.
Hắn tin rằng lời của vị cao thủ ngoại viện là chính xác. Thậm chí hắn vẫn có thể đoán được thân phận của bóng người kia, chẳng qua hắn không nghĩ đến đối phương xuất hiện nhanh như vậy.
Hơn nữa, đối phương xuất hiện, có phải có liên quan đến Lý Nguyên Bân?
Nhớ đến khí tức cổ quái trên người Lý Nguyên Bân, vẻ rầu rĩ trong mắt Giang Khương lại càng nhiều.
Lúc này, hắn cảm thấy hơi đau đầu. Bây giờ đang cách mức năng lượng viên mãn cuối cùng một chút thôi. Xem ra, trong lần nghỉ dưỡng sức tiếp theo, nhất định phải hoàn thành mới được. Điều duy nhất cần làm bây giờ là không để cho Lý Nguyên Bân gây ra chuyện nguy hiểm nào.
Nhìn Hoàng Văn Hiên bắt đầu triệu tập thuộc hạ tăng cường phòng vệ, chuẩn bị tiến về phía trước, Giang Khương hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng âm thầm nâng cao cảnh giác.
Eve chậm rãi bước đến, đứng bên cạnh Giang Khương, thấp giọng hỏi:
- Có phát hiện gì mới phải không?
- Đúng.
Đối với Eve, Giang Khương cũng không giấu diếm.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Giang Khương, Eve thoáng do dự một chút rồi nói:
- Vậy có cần tôi đi thăm dò một chút hay không?
Dứt lới, thấy Giang Khương lắc đầu ngay lập tức, trong lòng Eve cảm thấy có chút ấm áp, thấp giọng bổ sung:
- Với năng lực của tôi, làm việc này sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Không phải, tôi đã đại khái biết được tình huống, không cần tận lực dò xét cái gì.
Búng nhẹ vào mũi Eve, Giang Khương cười nói:
- Không cần lo lắng. Cô cứ ở bên này, giúp tôi chú ý Lý Nguyên Bân là được. Nếu có vấn đề gì cần cô xuất động, tôi sẽ không chút khách sáo.
Nhìn cô gái Huyết tộc vui vẻ rời đi, gương mặt Giang Khương hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Bây giờ hắn xem như đã quen thuộc tính tình của đối phương. Mặc dù Eve nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng lại là người đáng tin nhất bên cạnh hắn.
Lực tinh thần nhạy bén giúp cho hắn đoán được Eve có tình cảm với hắn.
Chẳng qua, nhìn Eve lúc này, tâm trạng Giang Khương có chút phức tạp. Bên cạnh hắn đã có Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu, thậm chí còn có quan hệ không rõ với Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ. Bây giờ mà cộng thêm vị nữ Bá tước này nữa, chỉ sợ sẽ phiền phức lớn.
Thoáng suy nghĩ một chút, Giang Khương quyết định không suy nghĩ thêm. Hắn biết rất rõ, với tính cách của hắn, rất khó giải quyết những chuyện này. Thuận theo tự nhiên là biện pháp tốt nhất.
Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước. Đi ở cuối cùng, Giang Khương lẳng lặng nhìn Lý Nguyên Bân đằng trước, ánh mắt luôn có sự phòng bị. Lý Nguyên Bân lâu như vậy vẫn không có động tĩnh. Bây giờ đã bắt đầu phát hiện có tung tích người xuất hiện, chỉ sợ một hai ngày nữa sẽ có đại biến.
Lúc này, bên trong một hạp cốc cách đội ngũ mấy chục cây số có một hang đá đường kính khoảng bảy tám thước, cao khoảng chừng mười thước, sâu bốn mươi thước.
Hai bên vách động cắm sáu bảy cây đuốc, chiếu sáng hang đá vốn có chút mờ tối.
Dưới ánh sáng của mấy ngọn đuốc, chỉ thấy bên trong hang đá bày mấy cái bàn bằng đá. Bên trên có một ít da thú. Ngoài ra còn có mấy chén sành và đồ dùng hàng ngày.
Từ sâu trong hang đá bước ra một người.
Diện mạo của người này có chút cổ quái. Mặc dù nhìn từ xa thì có chút giống người, nhưng lại có tóc vàng rối bù, ngũ quan trên gương mặt cũng không hoàn toàn giống người, lại có những hoa văn cổ quái, hơi tương tự với hổ sư. Bên trong mái tóc vàng tán loạn là hai cái lỗ tai nhung nhúc lông.
Nếu người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ kêu lên một tiếng:
- Yêu quái.
Quả thật, hình dáng của người này có chút tương tự với những nhân vật trong thần thoại cổ đại. Nếu có ai gọi người này là Sư tử tinh, đánh giá cũng không có ai phản đối.
Quái nhân mặt sư bước đến giữa thạch động, đưa tay bưng chén sành trên bàn, ực ực uống hết số nước trong chén, sau đó đưa tay chùi giọt nước còn dính trên mép, đột nhiên hai tai run lên, dường như nghe được thanh âm gì đó.
Nhưng chỉ giật giật hai cái rồi trở lại bình thường.
Không bao lâu sau, từ bên ngoài bước vào một người. Sau khi thấy quái nhân tóc vàng ngồi trước bàn đá, liền bước nhanh đến ngồi xuống một bên.
Hai người ngồi chung một chỗ, nhìn qua hơi giống nhau. Nhưng người vào sau có mái tóc màu xám tro, hơn nữa trên gương mặt có màu đen lấm tấm, nhìn qua giống như con báo.
Hai người dùng ngôn ngữ trầm thấp nói chuyện với nhau.
Nếu có người nghe được hai người bọn họ nói chuyện, chắc chắn sẽ nhận ra người vào sau là người đã bị cao thủ ngoại viện phát hiện hơn một tiếng trước.
- Cha, con phát hiện có ngoại địch xâm phạm. Có rất nhiều người.
Quái nhân mặt báo hưng phấn nhìn quái nhân mặt sư nói.
- Ngoại địch xâm phạm?
Quái nhân mặt sư đang rót nước đột nhiên cứng đờ, sau đó đặt cái bình trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn quái nhân mặt báo, ánh mắt lóe lên màu đỏ nhàn nhạt, lạnh giọng nói:
- Báo Nha, con thấy loài người?
- Đúng vậy. Cha, nếu như cha dạy không sai, thứ mà con thấy chính là loài người, còn có rất nhiều.
Quái nhân mặt báo tên Báo Nha liên tục gật đầu, nói.
Nghe Báo Nha xác nhận, quái nhân mặt sư phát ra tiếng gào trầm thấp, huyết quang ẩn hiện trong mắt, hai răng nanh trong miệng bắt đầu lòi ra.
- Ta đã tính qua, đúng là cũng không chênh lệch thời gian bao nhiêu.
Quái nhân mặt sư cười lạnh:
- Hơn hai mươi năm trước, Đại vương đã để cho ba người kia chạy đi. Ta vẫn chờ người nọ trở lại. Xem ra, sau nhiều năm như vậy, người nọ rốt cuộc đã trở lại.