Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Đây thật chỉ là tác dụng phụ?   

             Càng lúc càng có nhiều người ngã xuống, tứ chi co quắp, thậm chí hai mắt trắng dã. Sắc mặt của các y sư nội viện và những thành viên ngoại viện chưa uống thuốc bắt đầu có chút khó coi.   

             Nhìn hơn một nửa người uống thuốc đều đã ngã xuống, lăn qua lăn lại, trong lòng Giang Khương cũng có chút không yên, thầm nghĩ:   

             - Chẳng lẽ hoa Kim Bích Phân Thần trong phong động Long Sơn có gì khác với hoa Kim Bích Phân Thần bên ngoài?   

             - Cũng không thể nào? Căn cứ theo phán đoán cảm giác của mình, hiệu quả của hoa Kim Bích Phân Thần không đổi, nhiều nhất chỉ mạnh thêm một ít.   

             Dưới ánh mắt kinh nghi của mọi người, Giang Khương đưa tay sờ cằm, khẽ cau mày.   

             - Giang Khương, cậu còn quá trẻ, quá lỗ mãng rồi. Cánh hoa không chỉ không thể giải độc, hơn nữa còn có tác dụng phụ khác.   

             Lý Nguyên Bân trào phúng nhìn Giang Khương, hừ một tiếng:   

             - Không biết cậu từ nơi nào nghe được cánh hoa có thể giải được độc? Rõ ràng không được rồi, chúng ta trước nghĩ biện pháp giải quyết triệu chứng co giật. Nếu không, nhịp tim của bọn họ sẽ ngưng đập ngay. Đám ma thú kia mà đến, chúng ta cũng xong đời.   

             Nhìn biểu hiện và gương mặt của Lý Nguyên Bân, sắc mặt của các thành viên Thiên Y Viện đều rất khó coi. Nhưng dù sao Lý Nguyên Bân cũng là một trong những người lĩnh đội cao nhất trên danh nghĩa, lại là cựu thành viên Hội Đồng Viện Thiên Y Viện. Hơn nữa, ông ta nói không phải là không có lý, mọi người cũng không tiện mở miệng phản bác, đều quay sang nhìn Giang Khương.   

             Đối mặt với hành động rõ ràng là đánh vào mặt của Lý Nguyên Bân, Giang Khương cũng không bất ngờ, chỉ cười nhạt:   

             - Phấn hoa của hoa Kim Bích Phân Thần có độc, nhưng cánh hoa lại là dược vật giải độc cao nhất. Hơn nữa tôi cũng đã nói là có tác dụng phụ rất lớn, y sư Nguyên Bân xin an tâm chờ cho một chút, đừng nóng vội.   

             - An tâm chờ một chút, đừng nóng vội?   

             Thấy mình chất vấn như vậy, Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, Lý Nguyên Bân hừ lạnh, chỉ những người đang co giật tứ chi trên mặt đất, lạnh giọng nói:   

             - Tuyệt Y Đường tổng cộng có mười người, bây giờ có sáu bảy người như vậy, tùy thời đều có thể xảy ra vấn đề.   

             - Hơn nữa, những người khác đều là tinh nhuệ của Thiên Y Viện, hơn phân nửa người bởi vì sự qua loa của cậu mà rơi vào tình huống nguy hiểm. Cho dù cậu là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, lại là lĩnh đội cao nhất của hành động lần này, nhưng lại có thái độ tắc trách như thế.   

             Nhìn lãnh đạo tối cao của bên mình bị chỉ trích trực tiếp như vậy, gương mặt của các thành viên Thiên Y Viện đều lộ ra vẻ bực tức, đặc biệt là sắc mặt của Hoàng Văn Hiên trầm xuống, đang định mở miệng phản bác, lại bị Giang Khương giơ tay cản lại.   

             Mặc dù bị Lý Nguyên Bân nói như thế nhưng Giang Khương cũng không giận, chỉ lơ đãng nhìn Lý Nguyên Bân, khóe miệng nhếch lên, khẽ nở nụ cười:   

             - Y sư Nguyên Bân, ông khẳng định cánh hoa này không thể giải độc, ngược lại còn có độc?   

             - Dĩ nhiên, chẳng lẽ bây giờ còn không phải sao? Những người kia trở thành vật thí nghiệm cho cậu, cậu còn không chịu thừa nhận?   

             Lý Nguyên Bân lạnh giọng cười nói.   

             Giang Khương nhún vai, khẽ cười:   

             - Y sư Nguyên Bân, trước khi chưa có kết quả cuối cùng, ông đừng vội cho ra kết luận như vậy.   

             - Đừng vội cho ra kết luật? Thế tình huống kia là gì?   

             Cho là Giang Khương vẫn đang cố biện hộ cho mình, Lý Nguyên Bân không khỏi lạnh giọng cười nói.   

             - Tình huống gì? Không phải đang tốt hơn rồi sao?   

             Giang Khương mỉm cười chỉ về phía mọi người bên kia.   

             - Ơ?   

             Nhìn nụ cười giễu cợt của Giang Khương và hướng chỉ của hắn, sắc mặt Lý Nguyên Bân cứng đờ, chậm rãi hít một hơi thật sâu, cau mày nhìn theo hướng Giang Khương.   

             Chỉ thấy những người đang co giật trên mặt đất rất nghiêm trọng, lúc này đã không còn co giật nữa, thậm chí còn có hai người đứng lên, không còn biểu hiện vô lực như ban đầu.   

             - Cái gì?   

             Nhìn cảnh tượng trước mặt, gương mặt già nua của Lý Nguyên Bân nóng lên. Ông ta thật sự không hiểu tại sao tình huống lại đột nhiên chuyển biến như vậy?   

             - Hữu hiệu rồi, thật sự hữu hiệu.   

             Các y sư nội viện cũng kịp phản ứng, vội vàng chạy đến chỗ các thành viên Thiên Y Viện.   

             Hai ba phút sau, các thành viên còn lại cũng lần lượt đứng dậy, ngoại trừ trên mặt còn có chút mồ hôi ra thì cũng không còn điều gì khác thường.   

             - Khỏe thật.   

             Một thành viên đập một quyền xuống đất, nhìn cái hố sâu 10cm được tạo ra, liền hưng phấn kêu lên:   

             - Độc tố đã hoàn toàn biến mất, tôi đã khôi phục rồi.   

             - Tôi cũng vậy.   

             Một thành viên khác lau mồ hôi trên trán, đưa tay rút trường đao sau sau lưng, bổ mạnh xuống hai cái, cảm giác mất đi sức lực lúc trước đã không còn, liền hưng phấn nói.   

             Nhất thời, không khí ngưng trọng và khẩn trương đã chuyển thành hưng phấn.   

             Mấy y sư nội viện lập tức chạy đến kiểm tra, sau đó cố gắng ức chế sự vui mừng trong lòng, đồng loạt gật đầu.   

             Số thuốc còn thừa lại nhanh chóng phân phát đến các thành viên khác.   

             Lý Nguyên Bân đứng im một chỗ, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, tay bỏ trong túi không nhịn được xiết chặt.   

             Nắm chặt còi huýt sáo nhỏ mà cứng trong tay, sắc mặt Lý Nguyên Bân trong nháy mắt lóe lên sự dữ tợn, trong lòng tức giận. Tại sao mười mấy phút trước ông ta không vận dụng vật này? Nếu như sử dụng, căn bản không cho mấy đứa đáng chết này cơ hội khỏe lại.   

             Nhưng bây giờ vẫn còn kịp. Nhìn chung quanh vẫn còn gần một nửa người chưa uống thuốc, ánh mắt Lý Nguyên Bân lạnh lại, bàn tay bóp chặt.   

             Nhưng ông ta còn chưa kịp có động tác khác, liền cảm nhận được áo lót của mình run lên, giống như đang bị một con cự thú hồng hoang theo dõi.   

             Chuyển động cái cổ có phần cứng ngắc, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy sau lưng mình không xa, Giang Khương đang nheo mắt mỉm cười nhìn mình, ánh mắt đen nhánh sâu thăm thẳm khiến ông ta phải rùng mình.   

             Tay Lý Nguyên Bân không tự chủ được nắm chặt thêm một chút, nhưng vẫn gật đầu với Giang Khương một cái, sau đó rút tay lại, bước về phía đội ngũ của mình.   

             Vừa đi vừa thầm nghĩ:   

             - Lúc này không đáng để mạo hiểm. Cho dù bỏ qua một lần thì thế nào? Nhiều nhất cũng chỉ một hai ngày nữa thôi.

Advertisement
';
Advertisement