Không ai biết rốt cuộc Lý Nguyên Bân đang nghĩ gì, cũng không ai biết mục đích thực của của Lý Nguyên Bân lần này. Cho dù là Giang Khương cũng chỉ suy đoán, căn bản không dám khẳng định suy nghĩ của Lý Nguyên Bân.
Đội ngũ hơn 40 người đi trong thế giới dưới lòng đất không nhìn thấy điểm cuối giống như một đàn kiến nho nhỏ, quá mức nhỏ nhoi.
Dọc đường đi, mặc dù có mấy lần gặp vài quần tộc ma thú nhỏ, nhưng trên tổng thể thì vẫn dễ chịu hơn lần bị đoàn quân ma thú hỗn loạn tấn công lúc đầu, đội thám hiểm vẫn thuận lợi vượt qua mấy lần công kích mà không để các đội viên phải chịu tổn thương quá nặng. Hơn nữa hai ngày trôi qua, các đội viên bị thương nặng cũng bắt đầu bình phục hơn phân nữa, khôi phục chiến lực nhất định. Điều này khiến tất cả mọi người càng thêm yên tâm hơn.
Lý Nguyên Bân đi giữa đội ngũ cảm nhận sĩ khí dần dần dâng cao của những người xung quanh, trong mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt và quỷ dị.
- Ủy viên thường vụ Giang, cậu nhìn này, hôm nay chính tôi hái được hai cành An Tâm thảo.
Lý y sư lại một lần nữa đưa hai cành thảo diệp màu trắng đến trước mặt Giang Khương như hiến bảo, hưng phấn nói:
- Cho tới hôm nay, chúng tôi đã hái được ba loại, tổng cộng là năm cành linh dược siêu phẩm, sáu loại linh dược thượng phẩm. Tài nguyên nơi này thật sự quá phong phú!
Giang Khương đưa tay nhận lấy hai cành An Tâm thảo, đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, cảm nhận một mùi hương nhàn nhạt, linh hoạt kỳ ảo xộc thẳng lên não, khiến cả người trong nháy mắt cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Giang Khương hài lòng gật đầu. Hiệu quả của loại dược liệu siêu phẩm này quả không tầm thường. Mới chỉ ngửi thảo diệp một chút mà đã cảm thấy còn mạnh hơn uống cả một ly Thanh Tâm trà.
- Được, chú ý nhiều một chút. Cố gắng hái nhiều thêm chút nữa!
Giang Khương mỉm cười gật đầu nói:
- Sau đợt thám hiểm lần này, muốn vào tiếp chắc phải đợi một thời gian rất lâu!
- Được!
Giang Khương nhìn Lý y sư hưng phấn rời đi ngẩng đầu nhìn phương xa, khẽ thở dài.
Nơi này đúng là một nơi tốt. Nhưng cho dù đợt thám hiểm này hoàn thành mỹ mãn, muốn thực sự mở thế giới này ra, Thiên Y viện cũng cần phải làm một kế hoạch tỉ mỉ cùng với có những sắp xếp ổn thỏa nhất. Việc này cần thời gian rất dài, ít nhất cũng phải tốn nửa năm trở lên.
Mọi người đi men theo con sông. Chỗ tốt vẫn tương đối nhiều. Ít nhất con sông này cung cấp đủ nguồn nước cho đội ngũ. Y sư nội viện đã kiểm tra và xác nhận, nước trong con sông dưới lòng đất này có thể uống trực tiếp. Từ những ma thú uống nước ở bờ sông mà đội ngũ gặp có thể xác định rõ điều này.
Giờ họ lại bắt đầu hạ trại bên bờ sông, Giang Khương ngồi trên bờ sông, lấy một miếng lương khô ra nhìn, sau khi xé vỏ ra thì bỏ vào miệng, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống. Sau đó hắn cúi người đưa tay vốc một ngụm nước lên miệng uống “ừng ực” hai tiếng sau đó thoải mái thở dài.
- Khó ăn lắm đúng không?
Eve tò mò nhìn vẻ mặt Giang Khương, nói.
- Thực ra cũng tạm được.
Giang Khương gượng cười lắc đầu một cái, nói:
- Nhưng ăn liên tiếp mấy ngày thật sự thấy cũng hơi chán!
- Nếu không phải sợ dẫn lửa gây ra nguy hiểm thì thật sự muốn nướng ít thịt để ăn.
Giang Khương nhìn mấy con ma báo vừa mới bị đội ngũ đánh chết cách bờ sông không xa đang được mọi người chôn cất liền bất đắc dĩ thở dài.
- Ráng nhịn chút đi.
Eve rất hiểu suy nghĩ của Giang Khương hiện tại. một người thích ăn thịt như Giang Khương, liên tục ăn lương khô mấy ngày, hơn nữa lại nhìn thấy rất nhiều thịt trước mặt thì đúng lá quá đáng thương rồi.
- Dĩ nhiên là chỉ có thể nhịn thôi.
Giang Khương nhún vai một cái, sau đó nhìn doanh trại đơn giản đã được dọn dẹp xong, đứng lên nói:
- Được rồi. Thời gian cấp bách, đi nghỉ một chút trước đi!
Giang Khương lại bắt đầu tu luyện nội khí, khí tức năng lượng khổng lồ kia lại từ từ tràn ngập khắp doanh trại.
Phần lớn mọi người đều đã quen mỗi lần bắt đầu nghỉ ngơi, trong doanh trại sẽ xuất hiện khí tức năng lượng khổng lồ này, nhưng rốt cuộc có vài người đối mặt với khí tức này vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cảm nhận khí tức năng lượng khổng lồ tràn ngập giữa không trung, Lý Nguyên Bân khẽ quay đầu nhìn về phía ngọn nguồn của ba động khí tức năng lượng đó, Giang Khương đang ngủ dưới sự hộ vệ của hai Đại vu sư, trong mắt lóe lên tia âm u nhè nhẹ.
Là thành viên Hội đồng Thiên Y viện, giờ là người điều khiển Tuyệt Y Đường, Lý Nguyên Bân tự nhận cho tới giờ chưa từng thấy người có thể hấp dẫn được ba động năng lượng lớn như vậy khi tu luyện.
Với tuổi tác của Giang Khương cùng với thực lực của hắn hiện tại đủ để chứng minh, khí tức năng lượng khổng lồ này không hữu danh vô thực.
Nghĩ tới đây, tia u ám trong mắt Lý Nguyên Bân càng thêm dày đặc.
Nhưng rất nhanh, tầm mắt Lý Nguyên Bân đột nhiên đổi hướng, nhìn về phía dòng sông nhỏ. Sau khi nhìn qua dòng sông nhỏ tối mờ không biết phương hướng, tia u ám trong mắt cũng chợt lóe lên rồi biến mất, trở thành một tia cười nhạt và mong chờ.
- Phù!
Sau khi thở dài một hơi, Giang Khương cũng chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận năng lượng tràn trề trong cơ thể, giờ đã cách tích lũy 100% năng lượng 1%. Chẳng bao lâu nữa là Cửu Vĩ hoàn toàn có thể giải phong và hồi phục rồi.
Nghĩ đến ba động năng lượng cực lớn sau mỗi lần tích lũy đầy năng lượng Giang Khương lại thấy hơi nhức đầu, nhưng cũng chỉ nhức đầu thôi. Giờ hắn không cố ý che giấu thực lực và tình hình tu luyện của mình nữa.
Với thực lực của hắn hiện tại, cho dù lúc tu luyện có gây ra động tĩnh hơi lớn thì hình như cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Tuy vốn hắn cũng không muốn để lộ tình hình này trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt Lý Nguyên Bân. Nhưng đến lúc này cũng không để ý nhiều như vậy nữa. Chỉ cần Cửu Vĩ có thể sớm giải phong ấn và hồi phục, vậy thì cho dù Lý Nguyên Bân có suy tính đặc biệt gì trong thế giới phong động thì sẽ chẳng có gì phải lo lắng.
Và thời gian, đã không còn bao lâu nữa.
Chỉ cần kiên trì và cố gắng thêm một chút thì cho dù thật sự có biến cố gì cũng không cần quá căng thẳng.
Đội ngũ lại một lần nữa đi dọc theo con sông về phía trước, tia mong đợi trong mắt Lý Nguyên Bân càng dày đặc.
- Xem ra vận khí hôm nay không tệ. Đi sắp được một tiếng đồng hồ rồi, trừ con ma hổ gặp phải lúc mới đầu bị dọa bỏ chạy ra thì chẳng đụng phải thứ gì nữa.
Lão Vương đi bên cạnh Hoàng Văn Hiên vui mừng nói.
Lúc này trên mặt Hoàng Văn Hiên cũng đầy vẻ vui mừng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, hiếm khi có cơ hội được như hôm nay, bảo đội ngũ đi nhanh lên một chút!
- Vâng!
Lão Vương cười đáp.
Tất cả các đội viên hiếm khi được có tình trạng an nhàn như vậy, lúc này bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, vẻ mặt cũng không nghiêm trọng như bình thường.
Họ tiếp tục đi về phía trước, lúc này trong không khí có một mùi thơm thoang thoảng bay ra.
- Hình như là mùi hoa, chẳng lẽ ở bên trong có hoa sao?
Một thành viên thám hiểm Thiên Y viện đi sau đội tiên phong hít mạnh một cái, kinh ngạc nói.
- Có lẽ là hương hoa.
Một đội viên khác lúc này cũng chun mũi, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trong không khí, khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ở đây có hoa thì có gì kỳ quái, đâu phải anh chưa nhìn thấy thực vật ở đây, còn có rất nhiều cây kết quả nữa, không có hoa thì quả ở đâu ra?
- Ừa, cũng phải nhỉ!
Đội viên đầu tiên chậm rãi gật đầu, ngượng ngùng cười nói.
Đội ngũ càng tiến về phía trước thì càng lúc càng có nhiều người ngửi được mùi thơm nhàn nhạt. Không ít người bắt đầu chun mũi, ngửi mùi thơm hiếm có và tương đối thoải mái này. Thậm chí mọi người còn cảm thấy ngửi mùi hoa này dường như đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Trong mắt ai nấy đều lộ vẻ hiếu kỳ nhìn về phía trước, muốn biết rốt cuộc rốt cuộc hoa trong thế giới phong động có dáng vẻ như thế nào, sao có mùi thơm đến thế.
Lý Nguyên Bân đi chính giữa đội ngũ lúc này cũng dần ngửi thấy mùi hoa này, sau khi nhẹ nhàng hít vài cái trong mắt lóe lên tia sáng tỏ và hưng phấn.
- Mùi thương thơm quá. Hoa gì mà thơm dữ vậy. trước giờ chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm đến thế!
Eve đi cạnh Giang Khương lúc này cũng lộ vẻ tò mò và hưng phấn.
Tất cả mọi người đều tò mò và hưng phấn nhưng sau khi Giang Khương ngửi thấy hương hoa thì chân mày nhíu chặt. Trên mặt
hắn bắt đầu lộ vẻ nghi hoặc và cảnh giác.
Mùi hoa kỳ mị như vậy đúng là hắn chưa từng ngửi, nhưng hắn đúng là lờ mờ cảm thấy mùi hoa này dường như rất quen thuộc. Hơn nữa cảm giác quen thuộc này dường như không đem đến cho hắn cảm giác gì hay ho, thậm chí còn khiến hắn cảnh giác.
Có điều, Giang Khương cau mày suy nghĩ một trận mà thực sự không thể nghĩ ra rốt cuộc hoa này có vấn đề ở đâu.
Bước chân của đội tiên phong tăng nhanh. Lúc này phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu hưng phấn của ai đó:
- Wao, hoa đẹp quá, thơm quá!
Nghe thấy tiếng kêu hưng phấn này, bước chân của tất cả mọi người bắt đầu tăng nhanh, chạy về phía trước, cũng muốn xem thử rốt cuộc hoa gì mà thơm như vậy. Hơn nữa thậm chí mùi thơm này còn có tác dụng giúp đầu óc tỉnh táo.
Rất nhanh, sau khi chạy lên trước vài bước, trước mắt mọi người xuất hiện một biển hoa xinh đẹp. Những bông hoa này to bằng nắm tay, cánh hoa màu vàng kim cùng với nhụy hoa màu lục bích xinh đẹp chính giữa, thậm chí còn có điểm xuyến chút huỳnh quang màu xanh lá, trông cực kỳ xinh đẹp kỳ mị.
Hơn nữa trong biển hoa này không ngừng tỏa ra mùi hương hòa nhè nhẹ dễ chịu, khiến người ta không kìm được muốn bước đến ngửi cẩn thận hơn.
Lúc này Lý Nguyên Bân cũng đứng trước biển hoa, nhìn biển hoa đẹp đẽ, trên mặt cũng bắt đầu lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Sắc mặt Giang Khương lúc này hơi ngưng trọng, cho đến khi đến gần nhìn thấy biển hoa màu vàng kim trước mặt, nhìn thấy hình dáng bông hoa kia, hắn sửng sờ một lát rồi đột nhiên sắc mặt xanh đen.