Mọi người dần đi sâu vào trong, không gian thế giới phong động Long Sơn cũng càng ngày càng lớn, thậm chí lúc này với nhãn lực của Giang Khương, trừ nham thạch trên đỉnh đầu ra cũng chỉ có thể nhìn thấy hai vách động hai bên.
Nói cách khác, chiều rộng của huyệt động trước mặt ít nhất đã năm sáu trăm thước, còn về độ cao cũng chừng trăm thước.
- Độ sâu nơi này là bao nhiêu?
Nhìn địa thế trước mặt dường như có vẻ càng đi xuống dưới, Giang Khương quay đầu về phía lão Vương, trầm giọng nói.
Lão Vương lúc này mặt đầy khổ sở, lắc đầu gượng cười nói:
- Ủy viên thường vụ Giang, hai mươi bốn giờ trước dụng cụ đo lường đã mất hiệu lực, bây giờ căn bản không cách nào phán đoán được chúng ta đã đi sâu xuống bao nhiêu!
Giang Khương gật đầu cười gượng một cái. Đúng rồi... sao mình lại quên mất chuyện này!
- Nơi này đã gần đến gần chỗ sâu nhất các anh từng tới chưa?
Giang Khương hỏi tiếp.
Lão Vương gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn một nơi không xa, trong mắt lóe lên một sắc thái kỳ quái, thở dài nói:
- Giờ đã không còn xa nữa. Chúng ta đi về phía trước thêm hai cây số là đến...
- Hai cây số là đến?
Nhìn vẻ xúc động và thần sắc kỳ quái trong mắt lão Vương Giang Khương mò nhíu mày, trong mắt cũng lộ ra một tia tò mò. Hắn đã xem tài liệu của đội tiền trạm, cũng biết đây là điểm cuối của ranh giới, cũng là một thế giới kỳ mị hơn nữa. Nhưng vì quấy nhiễu năng lượng càng thêm nghiêm trọng cho nên màn ảnh không thể nào chụp rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một đường ranh đại khái.
Lúc này, nhìn thần sắc của lão Vương càng khiến hắn thêm tò mò.
Sau hai cây số, cuối cùng mọi người cũng đến vị trí cuối cùng đội tiền trạm đã tới, một đồi núi hơi dốc.
Lúc đứng trên đỉnh sườn núi, nhìn thế giới bên dưới, tất cả mọi người không kìm được kêu lên một tiếng sợ hãi.
Phía dưới là một thế giới gần như rộng lớn vô hạn, trừ vách đá kéo dài ra hai bên, trong tầm mắt tối mờ gần như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Trong thế giới bên dưới, vô số những đại thụ và bụi cỏ tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt vàng xanh các kiểu, còn có cả dòng sông nhỏ lấp lánh huỳnh quang quanh co khúc khuỷu đang chậm rãi chảy đến nơi xa nào không rõ. Ở tầng chót của vách đá trải đầy rong rêu huỳnh quang, nhìn từ xa tới giống như một bầu trời đầy sao, sáng lấp lánh...
- Thật là đẹp...
Eve đứng bên cạnh Giang Khương, khuôn mặt si mê nhìn cảnh sắc bên dưới. Lầm bầm thở dài nói:
- Đây là nơi đẹp nhất mà em từng thấy!
Lúc này Giang Khương cũng bị cảnh sắc trước mắt làm cho chấn động. Nơi hai ngày nay nhóm người mình đi hóa ra chỉ là vùng biên bên ngoài nhất của thế giới phong động Long Sơn thôi. Trước mặt có lẽ mới thật sự là nơi nhóm mình cần phải thăm dò thật sự...
Lý Nguyên Bân đứng cách đó không xa lúc này nhìn khu vực rộng lớn và kỳ mị dưới sườn núi, trong mắt lóe lên tia hưng phấn và kích động không thể át chế được, lầm bầm:
- Nơi này mới thật sự là thế giới phong động!
Lúc này, mọi người đứng trên sườn núi này, nhìn thế giới khiến người ta vô cùng chấn động ở xa xa bên dưới, chỉ còn lại những tiếng hít thở nặng nề...
- Tất cả mọi người chuẩn bị, kiểm tra kỹ tất cả trang bị của mình. Bây giờ chúng ta sắp tiến vào khu vực nguy hểm hơn... Khu vực này hoàn toàn mới chưa từng thăm dò bao giờ. Chúng ta không có bất kỳ thông tin nào... Cho nên, mọi người nhất định phải luôn luôn cảnh giác, nghiêm khắc phục tùng mệnh lệnh!
Giọng Giang Khương nhanh chóng phá vỡ sự yên lặng hiện tại. Sau khi dừng lại một chút liền nhìn mấy y sư nội viện ở giữa, trầm giọng nói:
- Đặc biệt là nhóm Lý y sư nhất định phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh mệnh lệnh và quy định, không được tự ý chạy lung tung. Cho dù phát hiện có linh dược, cần dò xét cũng phải trình báo với người dẫn đội, sau khi được phê chuẩn và đi cùng mới có thể đi!
Mấy y sư nội viện bị Giang Khương nói vậy đều ngượng ngùng, không dám lên tiếng.
Sau khi nói xong, Giang Khương nhìn về phía Lý Nguyên Bân, mỉm cười nói:
- Y sư Nguyên Bân, ông cũng nói vài câu đi.
Sắc mặt Lý Nguyên Bân không đổi, lắc đầu một cái, lãnh đạm nói:
- Tôi không cần nói gì cả, tất cả đều nghe theo sắp xếp của cậu!
Thấy vậy, Giang Khương cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói:
- Được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị, năm phút sau lên đường!
Sau khi thông báo xong, Giang Khương nhìn về Lý Nguyên Bân bên cạnh, chỉ thế giới rộng lớn dưới sườn núi, mỉm cười nói:
- Y sư Nguyên Bân... ông khá quen thuộc thế giới phong động Long Sơn, không bết ông nghĩ giờ chúng ta nên đi hướng nào?
Nghe Giang Khương nói vậy, trong mắt Lý Nguyên Bân lóe lên vẻ kinh ngạc, sau khi nhìn chằm chằm mấy cái mới xác định thằng nhãi trước mặt dường như đang thật sự hỏi ý kiến của mình chứ không phải nhạo báng gì đó.
Sau khi lão khẽ cau mày trầm ngâm liền đưa tay chỉ về phía bên trái bên dưới, nói:
- Căn cứ phán đoán của tôi, hướng mà con sông kia chảy mới là hướng đi vào chỗ sâu nhất của thế giới phong động.
- Được... Vậy chúng ta đi theo hướng đó!
Giang Khương mỉm cười, dường như cực kỳ hài lòng.
Mọi người dè dặt đi từ trên sườn núi này xuống dưới, trong lòng vô cùng căng thẳng. Bây giờ ai cũng biết nơi hai ngày nay đi qua trên căn bản chỉ là vùng biên, nhưng đã gặp nhiều ma thú công kích như vậy. Giờ tiến vào thủ phủ thế giới phong động Long Sơn, chỉ e sẽ phải gặp nhiều tập kích hơn nữa.
Sau khi đi xuống sườn núi thẳng đứng này, Giang Khương liền chỉ hướng Lý Nguyên Bân vừa chỉ, nói:
- Giờ chúng ta men theo hướng này đi về phía trước!
Xuống khỏi dốc đứng, mọi người yên tĩnh đi về phía trước chưa tới hai cây số là đi tới ven con sông nhỏ.
Lúc này mọi người ngẩng đầu nhìn đỉnh động lấp lánh sao và bốn phía rộng rãi, bắt đầu mơ hồ có cảm giác thân không phải ở dưới lòng đất mà thân đang ở dưới bầu trời bao la.
- Đúng là thế giới kỳ diệu!
Ngẩng đầu nhìn trời và xung quanh, Eve lại hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống đưa tay vốc một vốc nước trong con sông nhỏ, đưa lên chóp mũi ngửi, cảm nhận sự mát lạnh. Cô khẽ than một tiếng, nhìn về phía Giang Khương, hâm mộ nói:
- Thật không ngờ, Thiên Y viện các anh còn có một mật địa thế này!
- Em cũng thấy rồi đấy... Nơi này có vẻ rất lớn, nhưng phiền toái cũng quá lớn!
Giang Khương bất đắc dĩ nhún vai một cái, sau đó đưa tay vốc một vốc nước sông, cảm nhận cảm giác mát rượi từ bàn tay truyền tới, khẽ cười nói.
Eve nhướn hàng lông mày xinh đẹp, nhìn Giang Khương cười nói:
- So với thế giới này, một chút phiền toái ấy có là gì? Nếu Nghị viện bọn em có một thế giới như thế này, chắc mấy lão già ngoan cố kia bằng lòng dùng tích góp trăm ngàn năm của cả Nghị viện để đổi!
Giang Khương dĩ nhiên biết Eve không nói dối. Một thế giới như vậy, không có ai là không động lòng. Thiên Y viện dĩ nhiên cũng vậy.
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước. Lúc này các y sư nội viện đang trợn to hai mắt, lia đèn, dòm ngó xung quanh, rất sợ bỏ lỡ bất kỳ linh dược nào.
- Wao... một thảm Kim Ti Phượng Vĩ thảo lớn...
Một y sư lúc này đang đưa chiếc đèn pin lớn trong tay rọ lên loài thực vật lấp lánh ánh vàng gần đó, cảm thán nói.
Mọi người nhìn sang, quả nhiên dưới ánh đèn bãi cỏ kia vô cùng lấp lánh, mơ hồ tản ra ánh sáng màu vàng, nhìn rất kỳ mị.
- A... đúng là thảm cỏ lớn!
Mấy vị y sư nội viện bên cạnh lúc này cũng kinh ngạc kêu lên. Có điều không có ai qua hái, vì mặc dù Kim Ti Phượng Vĩ thảo này hiếm thấy nhưng cũng chỉ là dược vật trung phẩm, hơn nữa trong viện cũng có trồng một bãi cỏ nhỏ, cho nên dược vật thế này mọi người cũng không muốn hái.
Họ tiếp tục đi dọc theo con sông hai giờ, rất hiếm khi không hề đụng phải ma thú nào tập kích. Cho dù là từ phía xa có rải rác vài ma thú xuất hiện nhưng chúng đều rất lý trí không chạy lên khiêu khích. Mọi người âm thầm thấy may mắn. Lại đến thời gian nghỉ ngơi, lão Vương tìm một nơi bằng phẳng để dựng trại.
Lần này vì đã tiến hành vào trung tâm thế giới cho nên trừ bờ sông của con sông nhỏ thì hoàn toàn không có nơi nào khác an toàn thích hợp. Cho nên nhân viên canh phòng lần này không thể không sắp xếp thêm. Tổng cộng có ba tổ luân phiên tiến hành canh gác.
Cả đội ngũ tổng cộng hơn 40 người, giờ bị thương tầm năm, sáu người, lại mất mười lăm người đi canh gác, số còn lại có thể được nghỉ ngơi hoàn toàn và đảm bảo đầy đủ sức chiến đấu chửng qua chỉ 20 người. Giang Khương cũng cảm thấy hơi nhức đầu.
Hoàng Văn Hiên bên cạnh cũng bất lực, trong lòng chỉ thầm mong đừng gặp phải tập kích gì lớn. Nếu không cứ thế này, chỉ sợ tất cả thành viên không thể nào chống đỡ được hai ngày.
Lúc này Giang Khương cũng bất chấp, hắn tin, chỉ cần Lý Nguyên Bân không gây ra chuyện gì, đội thám hiểm trên căn bản vẫn có thể ứng đối tất cả.
Cho nên hắn rất yên tâm, tiếp tục ném một viên đan dược vào miệng rồi bắt đầu vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp, tiếp tục tu luyện nội khí, tích góp năng lượng. Giờ đã gần đủ 100%,hắn tin chỉ cần tiếp tục tu luyện thế này hai ba ngày nữa là có thể đầy năng lượng, giúp Cửu Vĩ thực sự giải phong thức tỉnh.
Và bản thân hắn cũng có thể nâng thực lực lên một bậc.
Bốn giờ trôi qua rất nhanh. Đợi khi Giang Khương nghe thấy tiếng tập hợp bên tai mở mắt ra thì phát hiện đã đến lúc lên đường. Xem ra lần này Lý Nguyên Bân đã thành thật, không giở trò nữa, để cho mọi người được nghỉ ngơi trọng vẹn. Điều này khiến Giang Khương tương đối hài lòng.
Chưa vào thời khắc cuối cùng, hắn thật sự không muốn trở mặt với Lý Nguyên Bân. Có điều Lý Nguyên Bân yên lặng như vậy dường như cũng đang nắm chắc phần thắng. Giang Khương chỉ có thể càng cẩn thận hơn...