Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Tất cả mọi người lập tức ngừng thở, dùng hết tốc lực tiến về phía trước, thoát khỏi phạm vi mùi hoa.   

             Nghe tiếng hét phẫn nộ của Giang Khương, tất cả mọi người chỉ thoáng sửng sốt một chút, lập tức chạy như điên. Lúc này, không ai còn chú ý đến đội hình và canh gác, chỉ biết dốc hết sức chạy về phía trước.   

             - Eve, cô sang bên kia trước đi, phán đoán khu an toàn.   

             Nhìn các thành viên đồng đội đang toàn lực chạy đi, Giang Khương quay sang nhìn Eve, trầm giọng nói.   

             - Được.   

             Eve không có bất kỳ chần chừ, thân hình lóe lên chạy gấp về phía trước, nhưng chỉ trong một hai giây, cô đã xuất hiện phía trước nhất của đội ngũ.   

             Nhìn người cuối cùng lướt qua bên mình, Giang Khương thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó theo sát đội ngũ chạy đi.   

             Khi ngửi được mùi hoa này, hắn cảm thấy rất quen thuộc và nguy hiểm. Cho đến khi nhìn thấy hình dáng của nó, hắn mới chính thức xác nhận từ trong ký ức của một vị đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh về nó.   

             - Kim Bích Phân Thần hoa, thanh não mắt sáng, nhưng phân thần sẽ rời khỏi con người.   

             Đây là lời đánh giá của vị đỉnh chủ tiền nhiệm đối với loài hoa này.   

             Ý của nó này là, Kim Bích Phân Thần hoa có thể giúp cho đầu óc con người thanh tỉnh, mắt sáng nhưng lại không cách nào khống chế được cơ thể, không còn sức lực. Vì thế Giang Khương mới kinh hoàng như vậy. Trong khu vực nguy hiểm, nếu tất cả mọi người đều mất đi chiến lực, vạn nhất gặp ma thú, còn không phải bị xẻ thịt sao?   

             Dĩ nhiên, đây không chỉ có mỗi Kim Bích Phân Thần là nguy hiểm. Khi mọi người vừa lướt qua khỏi biển hoa Kim Bích Phân Thần, mấy bụi cây cao khoảng hai ba thước, lá dài nhìn như cây bình thường đột nhiên vươn ra mấy cành lá dài, kéo hai ba thành viên đang chạy ngang ngã xuống đất, sau đó kéo vào bên trong.   

             Những người chạy đằng sau liền biến sắc, đưa tay rút đao muốn cứu người.   

             - Đi mau, đừng để ý.   

             Giang Khương đi đằng sau chợt lách người vọt lên, trường đao trong tay chớp động, chặt đứt vài cành cây, kéo một đội viên trở lại, sau đó dùng sức ném về phía trước mấy chục thước.   

             Những đội viên chạy đằng trước liền quay đầu lại, đồng loạt đưa tay bắt lấy đội viên đang được ném tới, không dám chậm trễ, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.   

             Những đội viên đi đằng sau cũng chạy đến bên cạnh Giang Khương, đều giơ đao bổ vào mấy cành cây đang kéo đồng đội của mình đi.   

             Sau khi chém xuống mấy đao, bọn họ mới phát hiện mấy cành cây này rất dai, một đao chém không đứt, phải chém liên tục hai ba đao mới miễn cưỡng chém đứt một cây.   

             Mọi người đồng tâm hiệp lực mới miễn cưỡng cứu được một người, lại thấy rất nhiều cành cây vươn ra, đành phải nhanh chóng chạy đi, bởi vì bọn họ phát hiện bản thân có chút vô lực.   

             Giang Khương lạnh lùng quơ một đao, tầm mắt trở thành màu trắng đen, tiến vào trạng thái Không Minh.   

             Trường đao trong tay chém xuống từng nhánh cây một. Sau ba bốn đao liền cứu được một đội viên, ném đến khu vực an toàn.   

             Nhưng, sau khi Giang Khương cứu được thêm hai người nữa, người cuối cùng đã bị lôi vào đám cành lá dày đặc, bị mấy chục cành quấn chặt, bọc lại như cái bánh chưng, biến mất bên trong.   

             Các thành viên Thiên Y Viện nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt đều lộ vẻ đau thương. Từ lúc tiến vào phong động Long Sơn đến nay, tất cả mọi người đều dè dặt, cẩn thận. Tuy nói đã bị thương nặng mấy người nhưng dẫu sao cũng còn sống, hơn nữa cũng còn từ từ khôi phục lại.   

             Tận mắt nhìn đồng đội bị kéo vào trong bụi cây, không cứu được nữa, ai nấy đều lộ vẻ bi thương.   

             Trong lúc mọi người đang thống khổ, chờ Ủy viên thường vụ Giang cứu người trở lại, chỉ thấy Giang Khương cầm trường đao trong tay kéo dài dưới đất, sau đó nhanh chóng vọt vào bụi cây.   

             - A.   

             Mọi người đều kêu lên. Đám người lão Vương biến sắc, muốn xông đến nhưng bị những người bên cạnh kéo lại. Lúc này mọi người đều cảm thấy cơ thể của mình rất khác thường, tứ chi vô lực, dường như đã trúng phải độc của loại hoa vừa rồi. Nếu bây giờ xông đến, chỉ sợ không giúp được gì, ngược lại sẽ bị liên lụy.   

             - Mọi người đừng qua đó, anh ấy sẽ không có việc gì đâu.   

             Eve bình tĩnh nhìn theo hướng Giang Khương, lãnh đạm trấn an mọi người.   

             Cô khá hiểu Giang Khương. Nếu không có nắm chắc, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đem sinh mạng của mình ra đùa.   

             Nhưng những người khác thì lại không yên tâm như Eve. Nếu Giang Khương xảy ra chuyện, bọn họ không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người.   

             Tất cả đều tràn đầy khẩn trương nhìn chằm chằm vào bụi cây cổ quái. Mặc dù cách khá xa, chỉ có thể nhìn nhánh cây chỗ Ủy viên thường vụ Giang biến mất bắt đầu có chút run rẩy.   

             Từng giây phút một trôi qua, mọi người lại càng khẩn trương hơn, vẫn không thấy Giang Khương đi ra. Khi tất cả đều hốt hoảng, đột nhiên bụi cây vỡ ra, lá cây vụn văng bốn phía. Một bóng người nhanh chóng vọt ra.   

             Là Giang Khương dưới nách kẹp một người chạy như bay đến.   

             Nhìn Giang Khương bình yên vô sự cứu được đội viên kia trở về, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, luống cuống gỡ mấy nhánh cây đang cuốn chặt đội viên kia.   

             Mặc dù bị siết chặt đến bầm tím cả người nhưng hô hấp đã khôi phục, mọi người mới thật sự yên tâm.   

             Nhưng sắc mặt của các y sư nội viện lại vô cùng khó coi. Bởi vì vừa rồi bọn họ đã chẩn đoán qua, mọi người đã trúng độc, lại còn là loại độc trước đây chưa từng thấy. Thậm chí còn không rõ độc tính của loài hoa này.   

             Trong tình huống hiện tại, cả người như muốn nhũn ra, thực lực giảm sút đi nhiều, nhiều nhất cũng chỉ phát huy được ba bốn phần sức mạnh.   

             Toàn bộ đội ngũ đều lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement