- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có người ngoại vực?
Nhìn Eve tóc vàng mắt xanh và hai đại Vu sư gầy nhom da ngăm đen, sắc mặt Lý Nguyên Bân trong nháy mắt vô cùng khó coi.
- Tại sao lại mang bọn họ đến đây? Chẳng lẽ các người không biết đây là cấm địa tổ tiên quy định sao? Tại sao lại để cho người ngoại vực, còn có tà ma ngoại vực đi vào?
Sau khi đoán ra thân phận của ba người, giọng nói của Lý Nguyên Bân có chút lạnh lẽo, trầm giọng nói với Giang Khương.
Nhìn Lý Nguyên Bân không còn sự hòa ái, thân cận như ngày xưa, Giang Khương cũng không để bụng, ý cười trong mắt lại càng nhiều, nói:
- Y sư Nguyên Bân, phong động Long Sơn là cấm địa của Thiên Y Viện. Thành viên bên tôi là do chúng tôi quyết định. Cho nên, quyết định ai đi theo dường như không có liên quan gì đến y sư Nguyên Bân thì phải.
- Mà bên phía chúng tôi cũng không hạn chế y sư Nguyên Bân quyết định mang ai theo, đúng không?
Nghe giọng nói không nóng không lạnh của Giang Khương, thậm chí còn mang theo chút trào phúng, hoàn toàn khác với sự thân cận như lúc xưa, trong lòng Lý Nguyên Bân liền rét lạnh, nhìn Giang Khương một cái thật sâu, đột nhiên cười ha hả:
- Haha, có lý, có lý. Bây giờ thời đại cũng đã khác, mắt của chúng ta cũng phải phóng khoáng hơn một chút. Ta đã quá bảo thủ rồi.
Nhìn biểu hiện đột nhiên thay đổi của Lý Nguyên Bân, khóe miệng Giang Khương hơi nhếch lên, sau đó bật cười:
- Được rồi, y sư Nguyên Bân, nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì chuẩn bị lên đường thôi.
- Được, lên đường.
Rất nhanh mọi người bắt đầu xếp hàng lên đường. Đội ngũ phân thành hai đội. Giang Khương và Lý Nguyên Bân đi đằng trước nhất, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, nhưng trong lòng hai người nghĩ gì thì không ai biết được.
Gương mặt Lý Nguyên Bân tràn đầy nụ cười, vô cùng gần gũi với Giang Khương như ngày thường.
Giang Khương khẽ cười lạnh trong lòng. Hắn biết rất rõ, chỉ cần tiến vào phong động Long Sơn, hai bên trở mặt với nhau từ lúc nào cũng không biết.
Phong động Long Sơn là một hang động đá vôi rất sâu. Mặc dù bên ngoài cửa động có một doanh trại tương đối khổng lồ, nhưng sau khi chân chính tiến vào phong động Long Sơn, giống như tiến vào một hang động chưa từng được mở mang. Ngoại trừ một con đường mòn rộng chưa đầy hai thước, miễn cưỡng mới đi vừa đủ hai hàng người tiến lên, còn lại thì không thấy bất kỳ dấu vết con người nào.
Sau khi đi trong hang động cao chưa đến năm thước, rộng khoảng chừng ba bốn thước khoảng một giờ, mọi người mới bắt đầu nhìn thấy một căn phòng đá vôi khá rộng rãi.
Căn phòng đá vôi này cao chừng bảy tám chục thước, rộng hơn hai chục thước. Dựa vào vách đá có mấy căn phòng nhỏ bằng kim loại, đang có mười mấy người đứng tại chỗ nghênh đón.
Thấy mọi người đến, một vị đầu lĩnh tiến lên, cung kính chào hỏi Giang Khương:
- Đội trưởng trú đóng phong động Long Sơn, Đào Thanh Minh cùng toàn đội gửi lời chào đến Ủy viên thường vụ Giang Khương.
- Ủy viên thường vụ Giang.
Những người đứng đằng sau y đều lên tiếng chào Giang Khương.
Giang Khương chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:
- Mọi người cực khổ rồi.
Sau khi chào hỏi xong, Đào Thanh Minh cũng không trì hoãn nhiều, vung tay với những người đằng sau:
- Mở cửa.
Một cánh cửa thép bên trong nham động được mở ra, lộ ra một cái lối đi. Nhưng lối đi này có đèn chiếu sáng xung quanh.
Mọi người tắt đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, tiếp tục xếp hàng đi về phía trước.
Sau khi bước vào bên trong, nhìn mặt đất đã được thép hóa và trần động gắn đầy những ngọn đèn huỳnh quang tản ra thứ ánh sáng màu trắng nhạt, gương mặt Lý Nguyên Bân rốt cuộc cũng hiện lên sự xúc động.
- Năm đó, khi tôi đi vào đây, nơi này cũng chỉ được tráng bằng xi măng, cộng thêm mấy ngọn đèn chân không mà thôi. Bây giờ trở nên hiện đại như vậy, thời gian đúng là thay đổi thật nhanh.
Giang Khương cười khẽ, nói:
- Đúng vậy, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Hai người nói với nhau đôi câu xong liền im lặng, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
Đi khoảng chừng nửa tiếng, mọi người đã đến một căn phòng cao chừng mười thước, nhưng nơi này không có nhà, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và một căn phòng vệ sinh khoan trên vách tường.
Nhìn thấy mọi người bước đến, một người chậm rãi đứng dậy.
Mọi người dừng bước, nhìn ông cụ tóc trắng như tuyết, mặt mũi tái nhợt, chỉ có cặp mắt là lấp lánh hữu thần, Giang Khương bước nhanh về phía trước, thoáng sửa lại quần áo của mình, cung kính cúi chào:
- Ngô lão sư, vất vả cho người rồi.
- Không dám.
Ông cụ kia mỉm cười giơ tay đỡ lấy Giang Khương, trên dưới quan sát hắn, sau đó mới mỉm cười gật đầu:
- Không tệ, không tệ. Thiên Y Viện chúng ta đúng là đời sau mạnh hơn đời trước.
- Cảm ơn Ngô lão sư đã khen ngợi.
Giang Khương nghiêm túc trả lời, ngay cả một câu quá mức khách sáo cũng không dám lên tiếng.
- Đi đi. Đúng thật là tốt, nội viện cần những người trẻ tuổi như cậu đấy.
Ông cụ cũng không nói nhiều, vỗ vai Giang Khương một cái, sau đó bước đến bên cạnh chiếc giường, nhẹ nhàng điểm mấy cái lên vách tường, chỉ thấy vách tường chậm rãi lộ ra một cái lỗ nhỏ rộng chừng một thước. Ông cụ cho tay vào bên trong, nhẹ nhàng lục lọi gì đó. Bên trong lại lóe lên mấy luồng ánh sáng. Ở nơi cuối cùng nhất của căn phòng, một cánh cửa thép dầy hai thước lặng yên không một tiếng động mở ra, lộ ra một cánh cửa đen thui bên trong.
Nhìn cửa hang với ánh sáng ít ỏi, Giang Khương khẽ hít một hơi, sau đó vung tay lên, rồi sải bước bước đến cửa hang.
Mọi người sau lưng cũng lặng lẽ đi theo. Khi đi ngang qua ông cụ đều khom người hành lễ, sau đó mở đèn trên đỉnh đầu của mình, theo sau lưng Giang Khương tiến vào bên trong.
Tất cả mọi người đều biết, đây là cửa ải cuối cùng của phong động Long Sơn. Ông cụ vừa rồi vẫn một mực canh giữ ở đây sau sự kiện phong động Long Sơn năm đó.
Ông cụ đã canh giữ ở đây hai mươi bảy, hai mươi tám năm, sau khi người canh giữ tiền nhiềm mất tích sau sự kiện phong động Long Sơn, chưa hề bước chân ra khỏi căn phòng này một bước.
Mặc dù có đầy đủ điều kiện truyền tin, mỗi tháng cũng sẽ có người cố định đưa đồ dùng vào, nhưng cô độc trấn thủ ở đây mấy chục năm, hơn nữa còn bị phóng xạ xâm nhập vào người.
Trong một khoảng thời gian dài, cơ thể con người sẽ dần trở nên yếu ớt, phải thông qua các loại đan dược đặc biệt mới có thể chống đỡ được những bất thường do phóng xạ gây ra.
Sau khi Giang Khương luyện chế được đan dược siêu phẩm, liền cấp bách luyện Không Thanh Đan, chính là để cung cấp cho vị cấm thủ này sử dụng.
Một ông cụ đáng để cho tất cả mọi người tôn kính, ngay cả Lý Nguyên Bân cũng không dám chậm trễ, cung kính hành lễ.
Sau khi bước ra khỏi căn phòng này chính là phạm vi không biết được của phong động Long Sơn. Sau khi tiến vào nơi này, đội ngũ sẽ không còn được tiếp viện và hỗ trợ, toàn bộ phải dựa vào sự ứng đối của mọi người.
Cánh cửa đằng sau lưng chậm rãi đóng lại. Trừ ngọn đèn trên đầu chiếu sáng, mọi người lại tiến vào bóng tối vô biên và tĩnh mịch.
Người dẫn đường ngoại viện là lão Vương, lúc này bước đến bên cạnh Giang Khương, thấp giọng nói:
- Từ nơi này đi về phía trước khoảng mười cây là đã chính thức bước vào phong động Long Sơn. Đoạn đường này tương đối an toàn. Ít nhất chúng ta sẽ không gặp phải thứ gì. Sau khi đi được mười cây, bắt đầu xuất hiện những sinh vật khác.
Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn Lý Nguyên Bân bên cạnh, nói:
- Y sư Nguyên Bân, người có đề nghị gì đối với lần này không?
- Tạm thời thì không có đề nghị gì. Dù sao tôi cũng rời nơi này gần ba chục năm. Trong ba mươi năm đó có gì thay đổi hay không cũng không biết. Nếu các người đã dò xét qua một lần, tạm thời sẽ do cậu làm chủ.
Thái độ của Lý Nguyên Bân một lần nữa lãnh đạm, không còn sự hòa ái như lúc đầu.
Giang Khương cười khẽ trong lòng, biết được bởi vì đối phương đã tiến được vào phong động Long Sơn mà không cần tận lực thân cận, cho nên mới như vậy. Nhưng trong lòng hắn lại càng cảnh giác hơn. Thủ hạ của Lý Nguyên Bân chỉ có mười người, nói rõ sau khi ông ta tiến vào phong động Long Sơn đã không còn sợ hãi gì nữa.
Nhưng Giang Khương cũng không thèm để ý. Có lẽ hắn không quen thuộc với phong động Long Sơn, nhưng hắn có lòng tin tuyệt đối sẽ không để đội ngũ của hắn ăn thiệt. Cho dù Lý Nguyên Bân có làm ra động tác gì ở đây, hắn cũng không sợ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn đề xuất tự dẫn đội lần này.
- Đội thứ nhất ngoại viện đi trước dò đường. Những người còn lại tiến vào trạng thái phòng bị cấp ba.
Giang Khương nói xong, sau lưng lập tức có năm người rút thanh trường đao trên lưng, cầm một cái đèn lớn có thể phát ánh sáng thật xa, bước nhanh về phía trước.
Khi năm người đằng trước đi được mấy chục thước, Giang Khương mới nhẹ nhàng vung tay lên, dẫn đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, tất cả mọi người đều từng bước kéo dài khoảng cách. Sau khi tiến vào nơi này, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên là không thể giữ được trạng thái dày đặc tiến về phía trước nữa. Chỉ có cách nhau hai ba thước mới có thể dành ra không gian lớn nhất và trạng thái phản ứng mạnh nhất.