Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Mặc dù đã nghe thấy từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Khương chính thức đặt chân lên động Long Sơn Phong.   

             Động Long Sơn Phong chính là một cái hang. Bề ngoài nhìn không lớn hơn một hang động đá vôi thông thường. Nếu không phải xung quanh có một doanh khu đặc biệt, bao vây nham động này chặt chẽ, Giang Khương thật không thể tin nổi đây chính là cấm địa động Long Sơn Phong ngàn năm trong truyền thuyết.   

             Đứng trước động Long Sơn Phong, Giang Khương ngẩng đầu nhìn cửa hang cao khoảng bảy tám thước, sau đó quay sang nhìn vị cao thủ ngoại viện, hỏi:   

             - Lão Vương, bên trong thật sự rất lớn?   

             Lão Vương này chính là một trong bảy cao thủ từ động Long Sơn Phong đi ra lần trước, nghe Giang Khương hỏi, liền vội vàng gật đầu, đáp lại:   

             - Đúng là rất lớn.   

             Mặc dù không nằm ngoài suy đoán, nhưng Giang Khương cũng không nhịn được thở dài. Huyệt động này đã thay đổi số mạng của một số người, bao gồm cả hắn.   

             Năm đó, nếu không phải nhóm người Giang Văn Ba thất thủ trong đó, hắn cũng sẽ không phải lớn lên ở nông thôn, cũng không gặp phải cuộc chiến ở Nepal, cũng không gặp phải Cô Lang, càng không có cơ hội tiếp xúc với Cửu Vĩ.   

             Suy nghĩ đến những điều này, Giang Khương cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:   

             - Khi nào thì nhóm người Lý Nguyên Bân đến?   

             - Đội ngũ của y sư Nguyên Bân đã tiến vào vùng núi, dự trù trong khoảng nửa tiếng nữa sẽ chạy đến đây.   

             Lão Vương nhìn đồng hồ, trầm giọng nói.   

             - Được, nếu bọn họ sắp đến, chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời lên đường.   

             Không bao lâu sau, hai chiếc trực thăng rất nhanh xuất hiện trên bầu trời doanh khu. Lý Nguyên Bân ngồi trong khoang trực thăng, nhìn doanh khu dần dần rõ ràng bên dưới, còn có nham động bình thường, gương mặt đang bình tĩnh liền hiện lên sự cảm thán và hưng phấn.   

             Hơn hai mươi năm rồi, cách lần trước ông đến đây, đã là hai mươi tám năm.   

             Hơn hai mươi năm qua, chuyện xảy ra cũng rất nhiều, cũng đã thay đổi rất nhiều thứ. Duy nhất chỉ có doanh khu trước mắt là không có quá nhiều biến hóa, vẫn khiêm tốn và giản dị.   

             Nhưng Lý Nguyên Bân biết được, bên trong doanh khu nhìn khiêm tốn tầm thường đó lại cất giấu sát cơ như thế nào.   

             Là cấm địa của Thiên Y Viện, Lý Nguyên Bân có thể khẳng định, ở sâu bên dưới tại một chỗ nào đó, ít nhất có năm hỏa tiễn trở lên, còn có mười cao pháo đang ngó chừng mình. Đây chính là nguyên nhân nhiều năm qua ông không dám đến gần.   

             Mấy năm qua, ông không phải là không nghĩ đến việc cường công tiến vào nơi này, nhưng trải qua vô số lần tính toán và mưu đồ, ông rốt cuộc buông tha cho dự định này.   

             Trong phạm vi trăm cây số xung quanh, lấy doanh trại làm trung tâm, còn có ít nhất ba căn cứ hỏa tiễn. Hơn nữa, khắp vùng núi còn có bốn doanh trại đặc chủng.   

             Ba căn cứ hỏa tiễn có thể ngăn chặn bất cứ vật nào có hành vi xâm nhập vùng núi bất hợp pháp, đồng thời trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi, toàn diện phá hủy doanh trại trung tâm, đảm bảo không một vật nào có thể rời đi.   

             Bốn doanh trại đặc chủng cố thủ bốn phía, trang bị các loại trực thăng có vũ trang và vũ khí hạng nặng, đủ để khiến cho toàn bộ căn cứ nước chảy không lọt.   

             Cho nên, ông vẫn cố đè nén, cho đến hôm nay, rốt cuộc một lần nữa đặt chân đến nơi này.   

             Chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống. Bên dưới bãi đáp đã có sẵn người đón.   

             Bước ra khỏi buồng lái, nhìn một vị lão giả mặt mũi gầy gò phía đối diện, Lý Nguyên Bân nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự không vui, nói:   

             - Giang Khương không đến sao?   

             Vị lão giả mặt mũi gầy gò kia là đội phó đội ngũ Thiên Y Viện lần này, Ủy viên Hội Đồng Viện Hoàng y sư. Lúc này ông đang dẫn hai thành viên nội viện và mấy cao thủ ngoại viện đón tiếp thành viên của Tuyệt Y Đường.   

             Lúc này, nghe giọng nói có chút không vui của Lý Nguyên Bân, Hoàng y sư cũng không nhịn được cau mày một cái, nhưng vẫn mỉm cười giải thích:   

             - Ủy viên thường vụ Giang đang thị sát động Long Sơn Phong trước, hẳn rất nhanh sẽ đến. Y sư Nguyên Bân đường xa đến đây, chi bằng nghỉ ngơi trước một chút rồi nói sau.   

             - Không cần. Chúng tôi không thấy vất vả. Nếu các người đã chuẩn bị xong, chúng ta tiến vào động đi.   

             Lý Nguyên Bân có chút không kiên nhẫn.   

             - Bây giờ vào hang sao?   

             Nghe Lý Nguyên Bân nói, y sư Hoàng không nhịn được sửng sốt một chút:   

             - Thời gian vẫn còn sớm, không cần gấp như vậy chứ?   

             - Nếu mọi người đã chuẩn bị xong, không cần lãng phí thời gian. Đi, nói cho Giang Khương biết tôi đã đến, để cậu ta chuẩn bị tiến vào.   

             Nghe giọng điệu có chút ra lệnh của Lý Nguyên Bân, Hoàng y sư khẽ cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn nói:   

             - Được, mời y sư Nguyên Bân sang bên cạnh nghỉ ngơi. Tôi lập tức đi thông báo cho Ủy viên thường vụ Giang ngay.   

             Sau khi nhận được tin tức, Giang Khương cũng không khỏi cau mày, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, nói:   

             - Không nghĩ đến lại không thể chờ đợi được như vậy. Xem ra phải cẩn thận hơn.   

             Lão Vương bên cạnh nghe Giang Khương nói, không nhịn được lóe lên sự kinh nghi. Theo như ý của Ủy viên thường vụ Giang, chẳng lẽ Tuyệt Y Đường…   

             Trong lúc ông còn đang nghi ngờ, giọng nói lạnh lùng của Giang Khương đã truyền đến:   

             - Bảo tất cả mọi người mang theo dụng cụ, tập trung tại nơi này.   

             - Tập trung tại nơi này? Không chờ đám người y sư Nguyên Bân sao?   

             Lão Vương hỏi lại một câu, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Khương, vội vàng theo bản năng nói:   

             - Vâng.   

             - Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Giang Khương còn chưa đến? Ngay cả Hoàng Văn Hiên cũng không thấy. Người đâu, đi thúc bọn họ đi.   

             Đợi mấy phút, không thấy người đâu, Lý Nguyên Bân có chút không kiên nhẫn, vội vàng nói.   

             Nhưng ông không biết, tất cả thành viên của Thiên Y Viện đều đứng cùng với Giang Khương trước cửa động Long Sơn Phong. Ngay cả vị Ủy viên Hoàng Văn Hiên đi đón tiếp Lý Nguyên Bân cũng đã có mặt, hoàn toàn gạt đám người Lý Nguyên Bân sang một bên.   

             Hai mươi người của Thiên Y Viện nhìn năm người đứng hàng trước nhất. Giang Khương đứng chính giữa, bên cạnh là Eve và hai đại Vu sư, còn có Hoàng Văn Hiên.   

             - Mục đích của hành động lần này, mọi người hẳn đã biết. Ở đây, tôi chỉ nhắc nhở mọi người lại một chút.   

             Ánh mắt Giang Khương lạnh lùng nhìn những người trước mắt, trầm giọng nói:   

             - Lần hành động này, còn có mười người của Tuyệt Y Đường tham gia. Tuy nói Tuyệt Y Đường sẽ sát nhập vào Thiên Y Viện chúng ta, nhưng tạm thời vẫn chưa phải là người cùng một phe, nhất định phải cẩn thận một chút.   

             - Vâng.   

             Mọi người cùng kêu lên.   

             - Tốt.   

             Nhìn phản ứng của tất cả mọi người, Giang Khương hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục nói:   

             - Nhưng mọi người cũng phải chú ý một chút. Bất kể thế nào, ở xa tới là khách. Bên ngoài thì nhiệt tình, nhưng bên trong phải cẩn thận, mọi người hiểu chưa?   

             Ánh mắt mọi người đều lóe lên một cái, đồng loạt gật đầu:   

             - Hiểu!   

             - Được rồi, nếu bọn họ không thể chờ đợi, vậy để bọn họ đi đi.   

             Giang Khương mỉm cười quay sang nhìn Hoàng Văn Hiên:   

             - Trưởng ban Hoàng, phiền ông rồi.   

             - Vâng, Thường ủy Giang.   

             Đối mặt với vị Ủy viên thường vụ trẻ tuổi này, Hoàng Văn Hiên không dám bất kính, trầm giọng nói.   

             Đã sớm không chờ đợi được, nghe Hoàng Văn Hiên thông báo lại, mặc dù đối với hành động của Giang Khương cảm thấy không vui, nhưng Lý Nguyên Bân vẫn dẫn thuộc hạ của mình chạy đến.   

             Hoàng Văn Hiên đi một bên, mặc dù nhìn thấy gương mặt của Lý Nguyên Bân có chút dửng dưng, nhưng rõ ràng bước chân khá nhanh, trong lòng âm thầm gật đầu:   

             - Xem ra vị y sư Lý Nguyên Bân này đúng là có chút cổ quái.   

             Đứng trước động Long Sơn Phong, nhìn Lý Nguyên Bân đang chạy nhanh đến, Giang Khương tiến lên hai bước bày tỏ sự nghênh  

             đón. Nếu hai bên đã quyết định hiệp nghị thống nhất, cộng thêm Lý Nguyên Bân dù sao cũng là nhân vật cấp tổ sư, vẫn nên bày tỏ sự nhiệt tình một chút.   

             Lúc này, Lý Nguyên Bân cũng không khách sáo quá nhiều với Giang Khương, chẳng qua khi nhìn Eve và hai đại Vu sư, chân mày liền cau lại.

Advertisement
';
Advertisement