Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Đúng rồi... Nghị viện trưởng lão bọn em rốt cuộc hạ lệnh gì cho em? Vẫn muốn một nửa máu của anh à? Hay là?   

             Giang Khương nhàn rỗi nên hơi nhàm chán, đột nhiên hỏi Eve.   

             - Không...   

             Eve khẽ cười cười, lắc đầu nói:   

             - Vốn lệnh của Nghị viện trưởng lão đưa ra cho em thực sự cũng hơi có ý này. Có điều sau khi em lên cấp Hầu tước thì Nghị viện trưởng lão đã không thể nào ép buộc được em nữa.   

             Đó là chưa nói sau khi anh lên chức Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện, Nghị viện trưởng lão càng không có suy nghĩ như vậy nữa!   

             Giang Khương nhíu mày, cười haha nói:   

             - Vậy em mạo hiểm chạy đến Trung Quốc làm gì? Không phải là thích anh rồi đấy chứ?   

             Eve nhẹ nhàng quay đầu nhìn Giang Khương một cái, khóe miệng xinh đẹp lại một lần nữa nhếch lên, nói:   

             - Chỉ là có cảm tình... Có biết không hả? Có cảm tình thôi...   

             Nói tới đây, Eve dừng lại một chút, sau đó lại cười nói:   

             - Dĩ nhiên, mùi vị trên người anh rất hấp dẫn... Em hơi hoài niệm, cho nên mới đến nữa.   

             - Mùi vị rất hấp dẫn?   

             Giang Khương nháy mắt một cái, đột nhiên cười, nói:   

             - Chả trách anh cứ cảm thấy em đang muốn ăn anh vậy!   

             - Đúng... Chỉ cần dựa sát anh quá, em sẽ bị mùi vị trên người anh làm cho không thể khống chế được...   

             Khóe miệng Eve hơi nhếch lên, cười.   

             Giang Khương không biết phải nói gì trước sự thẳng thắn của Eve.   

             Hai người im lặng một lúc, Giang Khương lại đột nhiên lên tiếng:   

             - Có điều, chắc đây không phải nguyên nhân duy nhất mà em đến đây chứ?   

             - Không phải...   

             Eve khẽ gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng ôm chặt Tiểu Bảo đang nằm trong lòng cô, để Tiểu Bảo ngủ thoải mái hơn, lúc này mới tiếp tục nói:   

             - Anh biết, em còn có một em trai mà!   

             Giang Khương nghi ngờ gật đầu một cái. Nói:   

             - Anh ta tên... Fitt?   

             - Đúng... Fitt!   

             Eve mím chặt môi, ánh mắt nhìn về xa xăm nói:   

             - Gia tộc Fitt chúng em trăm năm trước, sau khi ông nội chết trận tại Trung Quốc bọn anh địa vị đã rơi thẳng xuống trong Nghị viện... Mấy chục năm đó, nếu không phải có Chủ tịch nghị viện đại nhân chiếu cố, gia tộc bọn em đã bị gia tộc khác thâu tóm từ lâu rồi...   

             Nhưng tuy có Chủ tịch nghị viện đại nhân chiếu cố, nhưng gia tộc bọn em vẫn hết sức khó khăn. Cha mẹ và gia tộc em luôn bị cả Nghị viện Huyết tộc giễu cợt và khi dễ cho đến khi em và Fitt trưởng thành, thuận lợi bước lên cấp Bá tước, sau đó mới coi như có lại chỗ đứng trong Nghị viện. Nhưng vinh quang của gia tộc bọn em vẫn kém xa so với trước kia.   

             Cho dù là bây giờ em đã lên cấp Hầu tước rồi, thậm chí được tấn thăng Nghị viên trưởng lão của Nghị viện, nhưng gia tộc vẫn chưa có được sự phồn thịnh như năm đó.   

             Nói tới đây, sau khi Eve trầm mặc một chút liền hít một hơi thật sâu, nói:   

             - Bởi vì em, chứ không phải em trai em thăng lên Hầu tước.   

             - Chuyện này không phải đều giống nhau sao?   

             Giang Khương hơi nghi ngờ. Với Huyết tộc mà nói, chỉ cần là thành viên gia tộc, cho dù ai đảm nhiệm chức gia trưởng cũng không khác biệt gì mới phải chứ.   

             - Không giống nhau... Bởi vì em khác với họ, em không phải Huyết tộc bình thường...   

             Eve cười nhạt một tiếng, sau đó nói:   

             - Em cũng không thích hút máu. Hơn nữa em không muốn chịu sự ràng buộc của gia tộc lắm.   

             Giống như em không ghét ánh mặt trời như Huyết tộc, em khác với họ.   

             Thậm chí em không thích cuộc sống của Huyết tộc... Em thích không khí ấm áp và sáng sủa như thế này...   

             Nghe Eve nói vậy, Giang Khương liền thở dài.   

             Hắn hiểu rõ đây là những lời nói từ tận đáy lòng của Eve. Là một kẻ có cảm giác và tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, hắn có thể cảm nhận rõ tính chân thực trong lời nói của Eve.   

             - Không phải em muốn lấy một ít máu của anh cho em trai mình đấy chứ?   

             Giang Khương đột nhiên cười nói.   

             - Đúng... Em có suy nghĩ này!   

             Eve quay đầu nhìn Giang Khương ngọt ngào cười nói:   

             - Nếu như anh có thể cho em thêm một ít máu, em sẽ tương đối cảm kích!   

             Trước sự thẳng thừng của Eve, Giang Khương chỉ nhún vai một cái, trầm ngâm một chút, cả cười, nói:   

             - Được... Đợi vài tháng nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, anh có thể cho em trai em một ít máu.   

             - Thật chứ?   

             Eve chấn động, quay đầu nhìn về phía Giang Khương. Không thể tin nói.   

             - Dĩ nhiên... Có điều, không thể quá nhiều...   

             Nhìn vẻ hưng phấn của Eve, Giang Khương cười haha nói:   

             - Lần trước suýt chút nữa em hút khô anh luôn rồi...   

             - Á...   

             Eve nghe Giang Khương nhắc tới chuyện này thì trên mặt lộ vẻ lúng túng, trên gò má trắng nõn thậm chí còn hơi ửng đỏ, sau đó gấp gáp nói:   

             - Không cần nhiều quá, ừm... 2-300ml là đủ rồi, chắc không ảnh hưởng gì đến anh chứ?   

             - Được... Chỉ cần đợi vài tháng nữa thì sao không, anh sẽ cho anh ta 1000ml... Chuyện này với anh mà nói, cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn...   

             Giang Khương mỉm cười nói.   

             - 1000ml... A, tốt quá...   

             Eve nghe Giang Khương nói bằng lòng cho 1000ml thì trong mắt bắt đầu lóe sáng. Vốn cô còn định xin Giang Khương 2-300ml. Có 2-300ml máu này, mặc dù không đủ để Fitt có thể nhanh chóng thăng lên Hầu tước như mình nhưng ít nhất có thể đảm bảo và có một cơ hội để thăng tiến. Chỉ cần bản thân Fitt nổ lực, 2-3 năm nữa, chắc chắn vẫn có cơ hội thăng lên Hầu tước.   

             Nhưng giờ Giang Khương lại bằng lòng cho 1000ml. Có iều máu như vậy, Fitt hoàn toàn có thể thăng lên Hầu tước trong 5-10 năm.   

             Nghĩ tới đây, cảm kích trong lòng Eve càng nhiều hơn. Cô nhìn Giang Khương, chậm rãi nói:   

             - Giang Khương... Cám ơn anh...   

             - Ài... Không cần khách sáo!   

             Giang Khương nhẹ nhàng nhún vai một cái, cười nói.   

             Không lâu sau, Phan Hiểu Hiểu cùng Diêu Nhất Minh chạy ra ngoài xem nhà đã trở lại. Phan Hiểu Hiểu tung tăng chạy đến bên Giang Khương, vui vẻ nói:   

             - Giang Khương, em thích một căn ở sườn núi bên kia.   

             Mặc dù căn đó tương đối nhỏ nhưng cũng có sáu phòng, phòng khách gì đó cũng lớn. Còn có một cái sân nhỏ để đậu máy bay. Hơn nữa còn có một hồ nước rất lớn... Chủ yếu là view đẹp vô cùng, không kém gì so với bên này... Nếu như chúng ta mua, vậy thì sau này mùa đông ông nội có thể đến đây nghỉ đông rồi!   

             Giang Khương nghe thấy Phan Hiểu Hiểu vui vẻ lầm bầm liền mỉm cười, nói:   

             - Được... Được, vậy thì căn này, chúng ta sẽ mua căn này...   

             Sau khi dứt lời, hắn nhìn về phía Diêu Nhất Minh nói:   

             - Bao nhiêu tiền?  

             - Vâng... Nguyệt Minh thiếu gia nghe nói chúng ta muốn mua biệt thự, liền đánh tiếng với bên quản lý. Bên quản lý đã giảm giá cho chúng ta... Tổng cộng hai mươi tám triệu...   

             Diêu Nhất Minh cười nhìn Giang Khương, nói.   

             - Hai mươi tám triệu?   

             Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, rẻ hơn nhiều so với hắn suy đoán. Xem ra họ đã giảm giá không ít. Dĩ nhiên, chủ yếu là, tiền của bên quỹ có lẽ vẫn còn đủ. Nếu không phải thật sự mở miệng mượn người khác thì mất mặt quá.   

             Ngược lại Phan Hiểu Hiểu ở bên vốn đang hưng phấn lại nhìn hắn, hơi lo lắng, nhỏ giọng nói:   

             - Giang Khương... Có phải nó hơi mắc quá không?   

             - Không mắc, biệt thự đẹp như vậy mà chưa tới ba mươi triệu, không đắt chút nào. Mua!   

             Giang Khương đưa tay nhéo cái má phúng phính của Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nhìn về phía Diêu Nhất Minh nói:   

             - Anh gọi điện cho Mã Tiểu Duệ, bảo cô ấy chuyển tiền đi... Cố gắng làm xong thủ tục trong ngày mai, chúng ta phải rời đi rồi...   

             - Vâng, trưởng ban.   

             - Ngày mai chúng ta phải rời đi sao? Không ở thêm hai ngày nữa à? Về viện à?   

             Nghe Giang Khương nói mai phải rời đi, Phan Hiểu Hiểu vốn đang hưng phấn vì nghe thấy Giang Khương chắc chắn sẽ mua căn biệt thự kia giờ sắc mặt lập tức ảm đạm, dùng ánh mắt không nỡ nhìn Giang Khương, cẩn thận nói.   

             Giang Khương nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô thì cuối cùng cũng không nhịn được cười, lại nhéo gương mặt đáng yêu kia của cô, cười haha, nói:   

             - Dĩ nhiên không phải trở về viện. Ai nói phải về viện?   

             - Không phải trở về viện? Vậy chúng ta đi đâu?   

             Phan Hiểu Hiểu nghe thấy không phải trở về viện liền hưng phấn nói.   

             - Không phải hôm qua lúc tới anh đã nói rồi sao... Chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới mà?   

             Giang Khương cười híp mắt nhìn Phan Hiểu Hiểu, trêu ghẹo nói:   

             - Đương nhiên là đi vòng quanh thế giới. Chúng ta sẽ cùng đi!   

             - Anh nói thật à?   

             Phan Hiểu Hiểu nhìn khuôn mắt đang cười híp mắt của Giang Khương, không tin. Cô nhìn chằm chằm Giang Khương với vẻ mặt nghiêm túc, nói.   

             - Thật!   

             Giang Khương nhún vai một cái.   

             - Không lừa em chứ?   

             Sắc mặt Phan Hiểu Hiểu càng thêm nghiêm túc, nhìn chằm chằm Giang Khương, nói.   

             - Dĩ nhiên là không...   

             Giang Khương nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phan Hiểu Hiểu thì cuối cùng cũng không nhịn được, cười to nói:   

             - Được rồi được rồi... Đi chuẩn bị một chút, sau đó thương lượng với Tử Nguyệt xem muốn đi đâu... Đưa những nơi muốn đi nhất sắp lên trước, lần này chưa biết chắc chúng ta sẽ đi bao lâu, nên nhanh chóng xếp những nơi muốn đi nhất lên trước rồi tính sau!   

             - Thật ạ!   

             Cuối cùng Phan Hiểu Hiểu phát hiện Giang Khương không nói đùa thì nhảy cỡn lên, mặt đầy hưng phấn và ngạc nhiên, vui vẻ chạy vào trong nhà. Có điều vừa chạy đi thì cô lại quay vòng trở lại, hét lớn với Diêu Nhất Minh:   

             - Anh Diêu... Mau đi gọi điện cho Tiểu Duệ, bảo chị ấy mau gửi tiền qua, đừng trì hoãn thời gian của chúng ta.   

             - Biết rồi, biết rồi... Lát nữa tôi gọi ngay, không trì hoãn được đâu mà...   

             Diêu Nhất Minh nhìn thấy vẻ hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu thì cũng không nhịn được, cười gật đầu liên tục, cam đoan nói.   

             Diêu Nhất Minh nhìn Phan Hiểu Hiểu nhảy cà tưng chạy vào trong nhà thì mới thu hồi ánh mắt, đi về phía Giang Khương, thấp giọng nói:   

             - Trưởng ban... Bên phía viện...   

             - Chuyện này không sao, anh không cần phải lo, lát tôi sẽ gọi điện cho Viện trưởng...   

             Giang Khương cười lắc đầu, nhìn Tiểu Bảo trong lòng Eve, lãnh đạm nói:   

             - Dù sao cũng có máy bay, có chuyện gì chúng ta cũng về kịp mà. Cứ đi trước hẵng tính...   

             Lần này cho dù có chuyện gì cũng không quan trọng bằng mọi người đều vui vẻ...   

             Giang Khương cười nhìn Diêu Nhất Minh nói.   

             - Vâng...   

             Diêu Nhất Minh nhìn ông chủ tùy hứng của mình, lúc này chỉ có thể liên tục gật đầu. Trong mắt anh thoáng lóe lên tia lo lắng nhưng lại nhanh chóng thay bằng tia hâm mộ.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement