- Không khí ở đây tốt thật đấy... Em không muốn đi nữa... Nếu chúng ta có một biệt thự ở đây, có thể đến bất cứ lúc nào thì tốt biết mấy.
Phan Hiểu Hiểu đứng ngoài ban công chống tay trên lan can, cảm nhận gió biển thổi vào mặt, nhìn mặt biển xanh thẳm phía xa, mấy chiếc cano lao đi mang theo đuôi sóng trắng, mặt cảm thán nói.
- Mua, mua, mua...
Giang Khương nằm tắm nắng trên ghế bên cạnh, mắt cũng lười mở ra, hừ giọng nói.
- Thật không?
Phan Hiểu Hiểu nghe Giang Khương nói vậy thì vội vàng nhào tới, ôm cánh tay Giang Khương nói.
- Thật, thật... Nhất Minh, lát nữa anh đi hỏi thăm thử, nếu còn, chúng ta cũng chọn mua một căn!
Cánh tay Giang Khương bị ôm giữa vòng ngực căng tròn mềm mại không ngừng lay đọng khiến hắn cảm thấy rạo rực trong lòng, vội vàng dặn dò Diêu Nhất Minh.
- Vâng, Trưởng ban.
Nghe Giang Khương nói vậy, Diêu Nhất Minh liền mỉm cười nhanh chóng đi hỏi.
Phan Hiểu Hiểu thấy Giang Khương cho Diêu Nhất Minh đi hỏi thì đôi mắt to xinh đẹp lập tức sáng lên, chu miệng hôn lên mặt Giang Khương một cái, hưng phấn nói:
- Giang Khương, anh tốt quá!
Tuyên Tử Nguyệt ở bên nhìn bộ dạng của Phan Hiểu Hiểu không kìm được lắc đầu cười khổ.
Eve lúc này đang ôm Tiểu Bảo ngồi chơi nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt, thấy giữa hai người không hề có vẻ gì khúc mắc thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Ngay cả mình nhìn thấy mà trong lòng cũng thấy chua chua, sao cô nàng này không có chút vẻ gì không vui vậy?
Động tác của Diêu Nhất Minh tương đối nhanh, nhanh chóng quay lại, nói với Giang Khương:
- Trưởng ban... Ở đây còn ba biệt thự bỏ trống... Chúng ta có thể lựa chọn một căn!
- A... Chúng ta đi xem đi, đi xem đi... Em phải chọn một căn...
Phan hiểu hiểu lập tức hưng phấn nhảy cỡn lên, nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt, vui vẻ nói:
- Tử Nguyệt, đi... Chúng ta cùng chọn đi!
- Không cần, chị tin vào con mắt của em. Em đã chọn chắc chắn bọn chị cũng thích. Em đi với anh Diêu đi...
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.
- -Ừm... Vậy em đi nhé. Em nhất định sẽ chọn một view đẹp nhất.
Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu vui vẻ ra ngoài cùng Diêu Nhất Minh thì lúc này mới thoải mái thở ra một hơi, đưa tay nhẹ nhàng gối đầu mình, nhìn biển khơi phía xa, đột nhiên nói:
- Tử Nguyệt... Em đi sắp xếp hành trình tiếp theo của chúng ta đi!
- Hành trình kế tiếp?
Tuyên Tử Nguyệt hơi sững sốt một chút.
- Đúng... Đi một vòng thế giới!
Giang Khương mỉm cười quay đầu nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt nói:
- Em muốn đi nơi nào thì liệt kê ra, sau đó giao cho Nhất Minh, ngày mai chúng ta xuất phát...
- A...
Với tư duy nhảy vọt này của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đã quen rồi, nhưng Giang Khương đột nhiên nói vậy khiến cô vẫn hơi không kịp phản ứng.
- Vậy... Chúng ta sẽ đi thật à? Anh không trở về viện à?
Tuyên Tử Nguyệt sững sốt một hồi, liền cười nhìn Giang Khương, nói:
- Anh vừa mới lên chức Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, giờ chuyện được quản không ít...
- Không sao, những việc anh được phân quản đều đã có người quản. Có chuyện họ chỉ cần gọi điện cho anh...
Khóe miệng Giang Khương khẽ nhếch lên, nhìn bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng đang trôi phía xa, trong mắt lóe lên tia mệt mỏi nói:
- Viện trưởng đã chuẩn bị máy bay cho anh rồi...
Nếu không ra ngoài một chuyến, hình như khá có lỗi với bản thân.
Lần này... Cứ coi như tùy hứng một lần đi!
Giang Khương nhìn bầu trời xanh thẳm, lặng lẽ nói.
Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương xác định xong liền vội vàng ra ngoài chuẩn bị. Nếu đã quyết định ra ngoài lâu như vậy thì không chỉ hoạch định hành trình đơn giản như vậy. Cả một đại gia đình thế này, cô phải chuẩn bị đủ các mặt mới được.
Có điều sau khi ra ngoài, Tuyên Tử Nguyệt vẫn cười nói một câu:
- Tiền chúng ta mua biệt thự ở đây có lẽ không đủ đâu. Anh phải chuẩn bị một chút đi.
- A?
Giang Khương nghe vậy thì mắt khẽ nhướn lên, nói:
- Vậy chúng ta còn bao nhiêu tiền?
- Sáu triệu?
Tuyên Tử Nguyệt nhếch miệng cười, sau đó xoay người rời đi.
Giang Khương hơi ngượng ngùng đưa tay lên sờ mĩ một cái, lúc này mới nhớ ra, hầu như tiền của mình đều ném vào cái Quỹ cứu trợ kia, trong túi của mình vẫn còn sáu triệu là cũng tương đối khá rồi.
Eve ngồi một bên đùa với Tiểu Bảo, thấy bộ dạng ngượng ngùng của Giang Khương, chần chờ một chút, đột nhiên lên tiếng nói:
- Nếu anh không có đủ tiền, em... có thể cho anh mượn!
- Hahaha... Không dám mượn...
Giang Khương nhẹ nhàng phất phất tay, cười haha nói:
- Nếu mượn tiền của em, chắc phải trả bằng máu, trả không nổi đâu.
Eve nghe Giang Khương nói vậy thì cũng không nhịn được cười, ôm Tiểu Bảo đi đến, ngồi xuống bên cạnh Giang Khương, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp mang theo chút mệt mỏi, mím môi một cái, mỉm cười, nghiêm túc nói:
- Không sao, anh không cần phải trả...
Giang Khương chậm rãi quay đầu, nhìn đôi mắt xanh nghiêm túc trên gương mặt xinh đẹp kia, cười nói:
- Nhân tình là thứ còn quý hơn tiền nhiều...
Nghe thấy vậy, Eve hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng hồi thần, cười theo, nhìn Giang Khương gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, với tính cách của anh, nhân tình đúng là quý hơn tiền.
- Có điều, anh thật sự không cần à?
Cô vừa đưa tay chỉnh lại tư thế thoải mái hơn một chút cho Tiểu Bảo đang ngủ trong lòng, vừa tùy tiện nói:
- Vậy anh định ăn nói sao với cô bạn gái nhỏ của anh? Tuy chỉ cần anh mở miệng, rất nhiều người vui lòng tặng căn biệt thự này cho anh, chẳng qua anh không phải là người như vậy!
- Bạn gái nhỏ?
Giang Khương nhẹ nhàng thở dài, sau đó cười nói:
- An tâm đi... Anh có tiền, chẳng qua không ở trong tay anh thôi...
- -Ừ... Vậy thì tốt
Eve ôm Tiểu Bảo trong lòng nằm xuống cái ghế trên bãi cát bên cạnh, đưa tay đẩy gọng kính đen của mình xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Khương nghiêng đầu nhìn Eve da thịt trắng nõn, có chút nghi ngờ nói:
- Em... Thật sự không sợ ánh mặt trời?
- Cũng tạm...
Khóe miệng Eve nhếch lên một hình vòng cung xinh đẹp, hơi đắc ý cười nói:
- Em hơi khác những tộc nhân khác.
- Tại sao? Có gì khác?
Trong mắt Giang Khương lóe lên vẻ nghi hoặc, tuy cấp cao của Huyết tộc đúng là không sợ ánh mặt trời lắm, nhưng giống như Eve thì thật sự hiếm thấy.
- Có thể là vì em rất ít khi uống máu...
Eve cười nghịch ngợm nói:
- Trên căn bản mỗi tháng em chỉ uống hai lần... Cho nên, tới giờ em cũng không sợ ta tử ngoại lắm, đặc biệt là sau khi uống máu
anh tới giờ, em càng không sợ.
Nói tới đây, Eve còn nhẹ nhàng vươn người một cái, lười nhác nói:
- Kể ra, giờ em khá hưởng thụ cảm giác ấm áp này!
Đối mặt với quái thai như vậy, Giang Khương cũng chỉ có thể trầm mặc