Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Chiếc trực thăng chậm rãi cất cánh cuốn theo con sóng cực lớn, thổi cho nhánh cây cách đó không xa nhẹ nhàng nhảy múa, sau đó bay lên độ cao dự định trong cái vẫy tay đưa tiễn của đám Giang Văn Ba. Chiếc trực thăng bắt đầu dần dần quay đầu đi về phía trước, rời xa hòn đảo xinh đẹp đã ở mấy ngày nay.   

             Giang Khương nhìn xuyên qua cửa sổ trực thăng, nhìn căn biệt thự ở nơi cao nhất của đảo, trong mắt lóe lên tia khác thường, sau đó chậm rãi quay đầu trở lại, cười híp mắt nói với Tiểu Bảo trong lòng:   

             - Đi thôi, chúng ta lại đi máy bay rồi...   

             Cứ vậy, một chuyến xuất hành giống như kỳ nghỉ phép tạm thời chấm dứt. Chuyến xuất hành hai ngày này giống như một chuyến đi bình thản cùng gia đình, cùng ăn hai bữa cơm, uống một bữa trà, sau đó cứ vậy rời đi.   

             Có điều Giang Khương không hề cảm thấy thoải mái. Hắn hiểu rõ, Y sư Lý Nguyên Bân kia không phải đơn giản là muốn gặp mình một lần. Thậm chí lúc mình muốn rời đi còn đặc biệt mời mình uống một bữa trà chiều, thái độ thân thiết tự nhiên, rõ ràng đang muốn lôi kéo quan hệ với mình. Chắc chắn là lão có dụng ý gì khác, nếu không sẽ cố ý gửi lời mời để mình chạy đến một chuyến. Hơn nữa, loại sức mạnh hắn cảm nhận được từ trên người Y sư Lý Nguyên Bân càng khiến trong lòng hắn có một bóng đen mờ mờ.   

             Nhưng cảm giác như vậy chỉ thoáng qua một chút rồi Giang Khương nhanh chóng quên mất đi điều này. Giờ hắn không để tâm nhiều chuyện như vậy. Quan trọng là vứt bỏ những chuyện phức tạp kia đi để yên ổn tu luyện. Những ngày này phải thả lỏng một chút, cố gắng mau chóng tháo phong ấn của Cửu Vĩ, hoàn toàn hồi phục...   

             Trong mọi người, bây giờ chỉ có Phan Hiểu Hiểu là tiếc nuối nằm bò trên cửa sổ, nhìn chằm chằm căn biệt thự trên sườn núi, trong mắt tràn đầy nuối tiếc. Giấy tờ của căn biệt thự đó sáng nay đã thuận lợi lấy được, hơn nữa bây giờ bên đó cũng đã bắt đầu chuẩn bị dựa theo ý của Phan Hiểu Hiểu tiến hành cải tạo. Điều này càng khiến Phan Hiểu Hiểu tương đối không nỡ.   

             - Được rồi, lần sau chúng ta quay lại chắc nhà đã sửa sang xong hết rồi, đến lúc đó chúng ta có thể vào ở luôn, em đừng có tiếc nuối nữa mà!   

             Tuyên Tử Nguyệt nhìn bộ dạng của Phan Hiểu Hiểu thì cười nói.   

             - Vâng, vâng... Em biết, em chỉ muốn nhìn thêm chút nữa thôi mà...   

             Một giờ sau, đám Giang Khương đã ngồi trên chiếc Gulfstream G65 bay thẳng lên bầu trời xanh, đi về phía Châu Âu.   

             Là phụ nữ, trạm đến đầu tiên của Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu dĩ nhiên là Paris thủ đô thời trang thế giới. Với phụ nữ mà nói, shopping mãi mãi là chuyện lớn nhất trong chuyến du lịch. Thời gian của hành trình lần này chưa xác định, cho nên mục tiêu của họ là shopping trước, shopping xong mới tiếp tục du lịch sau. Còn sau đó khi nào quay về thì không quan trọng nữa.   

             Dù sao cũng có máy bay, cũng có tùy tùng, tiện vô cùng...   

             Không thể không nói, Gulfstream G65 là lựa chọn tốt nhất cho chuyến du lịch quanh thế giới. Đến bất cứ thành phố nào trên thế giới, trừ một vài nơi quá nhỏ thì hầu như nó không cần phải đổ xăng giữa đường. Cộng thêm các thiết bị chuyên nghiệp và hết sức đầy đủ khiến cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới lần này thực sự vô cùng thoải mái.   

             Bọn Giang Khương thoải mái đi Châu Âu. Lúc này Thiên Y viện vì chuyến du lịch vòng quanh thế giới đột ngột của Giang Khương mà hơi hỗn loạn.   

             - Cái thằng này... Có cần phải ra lệnh cho máy bay quay lại không?   

             Chân mày Lưu Mộc Dương khẽ nhíu lại. Kể ra thằng nhóc Giang Khương này đúng là vô tổ chức vô kỷ luật.   

             - Rõ ràng chỉ đi Nam Đảo một chuyến, kết quả lại thành du lịch vòng quanh thế giới. Hắn thật sự cho rằng đây là tuần trang mật sao? Cứ vậy là đem cả gia đình nói đi là đi, không thèm thông báo trước với viện gì hết.   

             - Được rồi, được rồi... haizz...   

             Từ Khải Liễu hơi nhức đầu xoa xoa mi tâm. Lắc đầu cười khổ nói:   

             - Cái này cũng do tôi. Chẳng trách lúc ấy tôi bảo cậu ấy dùng chiếc Gulfstream G65, vẻ mặt cậu ấy kỳ quái như vậy. Hơn nữa trước khi lên đường, cậu ấy còn cố ý tìm lão La bọn họ mở một cuộc họp. Tôi còn cho rằng cậu ấy tương đối để tâm đến công việc, ai ngờ lại như vậy... Thôi, cứ coi như cho cậu ấy nghỉ phép đi. Thời gian này cậu ấy cũng khá cực khổ rồi, chỉ cần đừng gây ra chuyện gì lớn, để cậu ấy thả lỏng một chút cũng tốt!   

             - Nhưng... Cậu ta mới chính thức nhận quản lý mấy phòng ban, một mình chạy đi như vậy, vô trách nhiệm quá...   

             Lưu Mộc Dương dở khóc dở cười nói.   

             - Cứ để cậu ấy đi đi... Dù sao cậu ấy cũng có máy bay bên cạnh, muốn quay về cũng nhanh mà. Hơn nữa ở đây còn có lão La bọn họ!  

             Từ Khải Liễu cũng không ngẩng đầu lên nhanh chóng ký tên lên một phần văn kiện, sau đó nói:   

             - Mộc Dương, đợi lát nữa anh đi đánh tiếng với Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long, đốc thúc một chút nhé!   

             - Được... Cũng chỉ có thể như vậy!   

             Lưu Mộc Dương cười khổ một tiếng, gật đầu một cái.   

             Lúc này La lão y sư La Thiên Minh thì đang gọi điện thoại mắng đồng chí Ủy viên thường vụ Giang Khương đang trên Thái Bình Dương một trận. Là người duy nhất có tư cách dạy dỗ Giang Khương ở Thiên Y viện, La lão y sư không thèm nể mặt Giang Khương chút nào. Ông cứ thế dạy dỗ Giang Khương trong điện thoại hai ba phút rồi mới hung hãn cúp điện thoại.   

             Dù thế nào, là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, hành động của Giang Khương luôn hấp dẫn sự chú ý của người khác. Mặc dù hắn trực tiếp từ Nam Đảo vượt đại dương bay đi Pháp, nhưng tin hắn xuất cảnh đi Paris vẫn nhanh chóng truyền đến tai người hữu tâm.   

             - Giang Khương sau khi gặp mặt nhóm Giang Văn Ba thì trực tiếp bay đi Paris?   

             Lưu Phong nhìn báo cáo trong tay, chân mày nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn thuộc hạ trước mặt nói:   

             - Hắn vừa mới thăng chức lên Ủy viên thường vụ Hội đồng viện không lâu, hơn nữa còn mới nhận phân quản vài lãnh vực, chuyện gì mà có thẻ khiến hắn bỏ lại những chuyện này, bay thẳng đi Paris?   

             Thuộc hạ đứng trước bàn làm việc của lão lúc này trên trán đã đổ mồ hôi, cung kính kêu lên:   

             - Nguyên nhân tạm thời vẫn chưa tra ra được ạ!   

             Lưu Phong nghe vậy ánh mắt hơi lạnh lẽo, trầm giọng nói:   

             - Phế vật. Có thể khiến Giang Khương vứt bỏ tất cả chạy đi Paris, không thèm quay về viện thì chắc chắn là chuyện lớn. Vậy mà các người cũng không điều tra ra được!   

             - Thuộc hạ nhất định sẽ cho cho người tiếp tục nhanh chóng điều tra!   

             Sau khi bị Lưu Phong quát vài câu, tên thuộc hạ này không dám bao biện nhiều, chỉ vội vàng trầm giọng kêu.   

             - Ừm.   

             Lưu Phong gật đầu một cái, sau đó mới nói tiếp:   

             - Tình hình Tề gia như thế nào rồi? Thiên Y viện có nói gì chưa?   

             - Tề Lãng nhận được mấy đan dược của Môn chủ ban thưởng, trông có vẻ tương đối hài lòng. Còn Thiên Y viện hôm qua cũng cử người đến Tề gia răn dạy, mặc dù trong tối Tề gia có chút khó hểu, có điều tôi nghĩ có lẽ Tề Lãng sẽ không vấn đề gì!   

             Thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức đáp lại.   

             - Ừm... Hiểu rồi, lui xuống đi. Mau điều tra rõ nguyên nhân Giang Khương đột nhiên xuất hành, biết chưa?   

             - Vâng... Môn chủ.   

             Lúc này hình ảnh chuyển tới Tề gia Nam Cương. Gương mặt Tề Lãng lúc này đang lạnh lẽo đứng trước chủ vị của nghị sự đường, lạnh lùng nhìn những người trước mắt, xùy giọng cười nói:   

             - Sao? Các người thật sự cho rằng các người là tay sai của Thiên Y viện à? Thiên Y viện tùy tiện cử một người tới, các người đã bị dọa đến thế này sao?   

             - Tề Lãng anh dám dựa dẫm Cổ Môn, anh muốn Tề gia chúng ta đi vào chỗ chết sao?   

             Nhị gia của Tề gia mặt đầy căm phẫn nhìn Tề Lãng, tức giận quát:   

             - Bây giờ cha con các người lập tức tới Thiên Y viện chịu đòn nhận tội, tránh Tề gia chúng ta rơi vào cảnh không cách nào quay đầu lại đi!   

             - A, Tề Minh Nghĩa, anh là gia chủ hay tôi là gia chủ? Anh có tư cách gì nói chuyện với gia chủ tôi đây như vậy chứ?   

             Tề Lãng cười lạnh một tiếng nói.   

             - Tôi có tư cách gì ư?! Hừ! Tôi thân là một thành viên của Tề gia, còn gia chủ anh đây giờ đã hoàn toàn không đủ tư cách nữa. Anh đang kéo Tề gia chúng ta xuống vực sâu, sao tôi không thể chỉ trích anh cứ?   

             Tề Minh Nghĩa lạnh giọng cười lạnh nói:   

             - Bây giờ, tôi dùng thân phận thành viên Hội nghị sự của Tề gia ta chính thức vạch tội anh. Tôi yêu cầu các vị Trưởng lão Hội nghị sự bãi miễn thân phận gia chủ của Tề Lãng anh, và dẫn cha con anh đến Thiên Y viện chuộc tội!   

             Nghe Tề Minh Nghĩa nói vậy, chư vị trưởng lão Tề gia ngồi đây lúc này cũng đều dồn ánh mắt nhìn về phía Tề Lãng ở vị trí chủ vị, ánh mắt có chút bất thiện.   

             Tề Lãng thấy ánh mắt mọi người không còn cung thuận như xưa liền liền cười khẽ một tiếng. Mấy lão già kia đã bị Tề Minh Nghĩa giật dây nên cho rằng họ có gan to ngất trời thật sao?   

             - Tề Lãng... Anh còn gì để nói không?   

             Cuối cùng, lúc này một lão giả trong tộc đã nhảy ra trong sự ra hiệu của Tề Minh Nghĩa, gây khó dễ Tề Lãng.   

             - Haha.   

             Nhìn thấy viên đạn đầu tiên bắn ra này, Tề Lãng khẽ cười một tiếng, sau đó lấy từ trong túi ra hai bình ngọc nhỏ.   

             Nhìn hai bình ngọc nhỏ trong tay, tất cả mọi người đều khẽ sửng sốt. Tề Lãng mở nắp hai bình ngọc nhỏ ra, sau đó đổ vào lòng bàn tay, một mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt tràn ra từ hơn hai mươi viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay Tề Lãng. Rất nhiều lão giả trong tộc đều kinh ngạc kêu lên.   

             - Đây là cái... cái gì?   

             - Đây là Hồng Vân Đan?   

             - Đúng... Hình như đây là Hồng Vân Đan...   

             Sau khi hít mùi hương kia liền khiến tâm thần của mọi người trong nháy mắt trở nên tỉnh táo. Một vài lãi giả trong tộc lúc này cũng kinh ngạc ngồi bật dậy khỏi ghế, dài cổ nhìn sang những viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay Tề Lãng.   

             Chỉ có Tề Minh Nghĩa và lão giả vừa bước ra ban nãy thì sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn những viên đan dược kia, trố mắt nhìn nhau.   

             - Không sai, đây là Hồng Vân Đan.   

             Tề Lãng run run đưa tay phô bày trước mặt các lão giả, cười lạnh nói:   

             - Hai mươi viên...   

             - Hai mươi viên... Hai mươi viên Hồng Vân Đan...   

             Các lão giả trong tộc vui mừng và kinh ngạc kêu lên.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement