Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

 

             Tần Băng Lạc đã biết rõ sự tồn tại của nữ sinh kia và cả chuyện nghênh đón bằng biển hoa hồng. Đây có thể không phải quan hệ bạn bè bình thường, nhưng nếu tính toán thời gian thì cô mới là kẻ đến sau, mới là người chen chân vào cuộc tình tay ba này. Đây cũng là nguyên nhân lớn khiến cô không có đủ sức lực lật tẩy hắn.  

             Dù sao hai người yêu xa nên không thể mỗi ngày đều yêu đương, nói chuyện và ở cùng nhau.  

             Hưởng thụ tình cảm lưu luyến này, hưởng thụ sự ôn nhu này, những thứ khác hãy coi như không biết, cần gì phải truy hỏi tận gốc.  

             Chuyện này để sau mới nói.  

             Dù sao thì vẫn còn trẻ.  

             Nếu như tình cảm với Triệu Dật vẫn sâu nặng, vậy sau này tới tuổi kết hôn nhất định phải đối mặt thì mới bàn luận. Nếu tình cảm dần phai nhạt đi thì coi như đã yêu đương một trận không hối hận."  

             Đây chính là suy nghĩ thật sự của Tần Băng Lạc.  

             Cô thực sự không màng bất kỳ thứ gì của Triệu Dật. Gia đình cô không thiếu tiền mà cô lại là con gái duy nhất, cha mẹ yêu chiều muốn gì được nấy, hơn nữa cô còn có thể tự kiếm tiền. Cho nên cô chính là tham luyến loại cảm giác an toàn và sự che chở ôn nhu mà Triệu Dật mang đến.  

             Dù sao lúc trước ở trong tình cảnh sinh tử cực đoan kia, Triệu Dật đã một mình giải quyết nhiều tay súng để cứu cô. Đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được.  

             Hoạn nạn mới thấy chân tình, dưới tình huống như thế hắn còn không vứt bỏ cô thì chuyện kia có thể làm khó hắn sao?  

             Triệu Dật đồng ý để cho cô đi gặp cha mẹ hắn, tuy rằng không đoán được trong lòng Triệu Dật rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng ít nhất cách làm của hắn làm cho người ta rất an tâm.  

             Tần Băng Lạc đang suy nghĩ chợt phát hiện Triệu Dật lại lần nữa bắt đầu không ở yên.  

             Tần Băng Lạc vỗ vào tay Triệu Dật nói: "Đang nói chuyện mà."  

             Triệu Dật cười nói: "Nói chuyện dùng miệng không ảnh hưởng nha, em muốn nói gì cứ nói anh vẫn đang nghe."  

             Tần Băng Lạc đỏ mặt trừng mắt nhìn Triệu Dật nói: "Không thể nghiêm túc trò chuyện được sao?"  

             Triệu Dật tủm tỉm cười nói: "Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em lại xinh đẹp như vậy, nếu lúc này anh còn có thể yên lặng nói chuyện phiếm cùng em thì anh thành thánh nhân hoặc bị bệnh rồi…"  

             Tần Băng Lạc cắn môi, hừ một tiếng rồi nói: "Miệng lưỡi thật trơn tru! ”  

             Triệu Dật hừ hừ nói: "Còn dám nói anh như thế, xem ra tinh thần vẫn tốt nha. Vậy chúng ta tiếp tục luyện tập một chút, hôm nay nhất định phải khiến em cầu xin tha thứ!"  

             Sắc mặt Tần Băng Lạc ửng đỏ nói: "Anh… Đúng là động vật!"  

             Động vật?  

             Có con vật nào không biết mệt mỏi chịu đựng nhọc nhằn giỏi như anh sao?  

             Triệu Dật cười hắc hắc rồi trực tiếp động thủ.  

             Để cho cô biết thế nào là năng lực không ngã và cho cô biết hắn là nam nhân không thể trêu chọc!  

             Không thể trêu chọc thì sao?  

             Ngoan ngoãn làm theo, ngoan ngoãn nghe lời…  

             Điều gì có thể làm cho một người đàn ông cảm thấy thành công hơn việc chinh phục được một người phụ nữ?  

             Sáng sớm, Triệu Dật tinh thần phấn chấn rời khỏi giường. Tần Băng Lạc thì giống như một chú mèo nhỏ còn đang mệt mỏi say ngủ.  

             92 điểm thể lực cho thấy chút tập luyện tối qua chỉ là khởi động. Huống chi ngày đầu tiên ở nhà bạn gái mà ngủ nướng thì có hơi ngượng ngùng.  

             Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Triệu Dật muốn mua một căn nhà ở Thượng Hải.  

             Chung quy thì ở nhà của mình vẫn là thoải mái nhất.  

             Muốn ngủ bao lâu cũng được.  

             Muốn ngủ trên ghế sofa thì ngủ trên ghế sofa, muốn ngủ trong phòng tắm thì ngủ trong phòng tắm, nếu không sợ thì ngủ ở ban công cũng được.  

             Ở nhà bạn gái dù sao cũng phải kiêng kỵ một chút.  

             Lo sợ ảnh hưởng tới cha mẹ vợ, lo lắng bị họ nhìn nhận, luôn không thoải mái như khi ở nhà mình.  

             Mua!  

             Phải mua một ngôi nhà!  

             Dù sao nhà cửa không bị mất giá nhanh như xe, máy tính hay điện thoại. Mấy ngàn năm nay ở Trung Quốc việc nhà đất bị mất giá là hoàn toàn không thể.  

             Huống chi là hắn đang có nhu cầu mua nhà mới nên không thể tính là đầu tư được!  

             Say này đến Thượng Hải sẽ có nhà riêng để ở.  

             Khi Triệu Dật xuống lầu Tần Hải đã đến công ty. Quách Kết Phương thì đang tập yoga ở sân sau.  

             "Tiểu Dật dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát?"  

             Triệu Dật cười nói: "Đã gần 9 giờ rồi ạ, ngủ cũng đủ rồi vả lại thấy hơi đói nên cháu không ngủ được nữa."  

             Quách Kết Phương cười nói: "Người trẻ tuổi rất mau đói. Tiểu Giang, đem điểm tâm bày lên… Tiểu Lạc đâu?"  

             "Em ấy vẫn còn đang ngủ."  

             Quách Kết Phương ồ một tiếng rồi cười nói: "Con bé muốn ngủ cứ để cho nó ngủ đi, cháu đừng để ý tới nó mà hãy đi ăn trước."  

             "Vâng."  

             Triệu Dật cũng không khách sáo ngồi vào bàn ăn. Rồi ăn chút bánh bao hấp và húp từng ngụm cháo loãng.  

             Quách Kết Phương nhìn dáng vẻ ăn sáng không chút khách sáo của Triệu Dật, trên mặt bỗng hiện lên nụ cười.  

             Bà cũng hy vọng Triệu Dật coi nơi này như nhà của hắn. Nếu Triệu Dật thấy khó chịu thì không phải con gái của cô cũng không vui sao?  

             "Ăn từ từ thôi, nếu không đủ ăn, trong bếp còn rất nhiều. Nhất định phải ăn thật no nha, người trẻ tuổi không được bỏ bữa sáng. Dù là ăn trễ một chút cũng phải ăn thật no, nếu không lâu ngày cơ thể sẽ suy yếu."  

             "Tuân lệnh!"

Advertisement
';
Advertisement