Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

 

             Ăn sáng xong, Triệu Dật cầm điện thoại di động lên và hẹn ăn tối với mấy người bạn.  

             Triệu Dật: Các anh em tối nay có rảnh không, cùng nhau uống rượu được chứ?  

             Nhậm Phi Long: Chú em Triệu đến Thượng Hải rồi à?  

             Triệu Dật: Đúng vậy. Hôm qua bạn gái sinh nhật em đã tới đây, cũng được hai ngày rồi. Chỉ là vội vàng chăm sóc bạn gái và chuẩn bị quà sinh nhật các thứ nên chưa kịp hẹn mọi người ra gặp mặt.  

             Nhậm Phi Long: Vậy chắc chắn phải uống nha. Đã lâu không gặp, nhất định phải uống một chầu say sưa. Tối nay tôi sẽ an bài mọi chuyện.  

             Trương Tử Sơn: Anh Dật đã tới đây, em nhất định phải đến uống, tính cả phần của em vào nha!  

             Chu Văn Tĩnh: Xe thần Tây Sơn hạ giá đến nhất định phải tới bái kiến nha! Đã lâu không gặp anh Dật, anh Dật bây giờ anh đã là huyền thoại tiếng tăm lưu truyền là xe thần ở đây rồi. Ngay cả vị xe thần kia cũng không dám lên tiếng, giống như trong tiểu thuyết nói "Kiếm sáng trên trời cao, quần hùng phải khuất phục", cực kỳ khí phách!  

             Mộc Dao: Uống rượu đua xe, nơi nào có chúng, nơi đó có tôi!  

             Triệu Dật: Được rồi, mọi người đông đủ cả. Anh Nhậm, anh không cần phải bận rộn đâu. Mọi người đã nể mặt như vậy bữa tiệc này nhất định phải để tôi sắp xếp nha. Lát nữa tôi sẽ đi đặt tiệc.  

             Nhậm Phi Long: Ở đây cậu là khách, đạo lý nào lại để khách tổ chức tiệc chứ? Nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?  

             Trương Tử Sơn: Đúng vậy, bữa tiệc rượu này phải để chúng tôi lo liệu.  

             Triệu Dật: Đừng khách sáo, ha ha. Dù sao tôi ở đây tận mười ngày, chúng ta còn nhiều thời gian để uống rượu. Hôm nay tôi là người khởi xướng vậy hãy để tôi mời! Cứ quyết định như vậy đi nha, mọi người hãy nghe theo tôi!  

             Nhậm Phi Long: Chú em Triệu, cậu thật là khách sáo. Thôi được, vậy hôm khác hãy để tôi mời.  

             Triệu Dật: Ok! Đợi lát nữa tôi đặt được chỗ tốt sẽ thông báo với mọi người, buổi tối gặp nha.  

             Gần 10 giờ mới thấy Tần Băng Lạc xuất hiện. Trên gương mặt tỏa ra sự rạng rỡ, giống như hoa hồng tươi đẹp ướt át sau mưa.  

             Quách Kết Phương nhìn con gái, ánh mắt hơi sững sờ rồi theo bản năng liếc nhìn Triệu Dật, khóe mắt có nhiều hơn mấy phần ý cười.  

             Nhân lúc Triệu Dật lên lầu thay quần áo, Quách Kết Phương ngồi cạnh con gái đang ăn sáng, thấp giọng hỏi: "Sao lại dậy muộn như vậy? Tiểu Dật đã dậy rồi mà con còn nằm trên giường?"  

             Trên gương mặt xinh đẹp của Tần Băng Lạc chợt hiện ra hai phần xấu hổ ngượng ngùng: "Hôm qua có hơi mệt mỏi…"  

             Quách Kết Phương cười cười, bà là người từng trải sao có thể không rõ.  

             Xem ra sức lực của Triệu Dật cũng thật khỏe mạnh rồi . Quan trọng là ân ái nhiều như vậy mà sáng hôm sau thức dậy lại không hề có bộ dạng uể oải, tinh thần thể lực vẫn dồi dào.  

             Xem ra không cần phải lo lắng về phương diện này.  

             Con gái thật có phúc!  

             Vốn muốn khuyên hai người trẻ tuổi nên tiết chế nhưng lại nghĩ hai người quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi được ở cùng nhau. Lần này khó có cơ hội gặp mặt, còn không tận sức ân ái sao?  

             Người trẻ tuổi ai không như vậy. Dù sao Triệu Dật mới 19 tuổi, con gái bà thì mới 22 tuổi, chính là thời điểm cơ thể khỏe mạnh nhất.  

             Huống chi hai người lâu rồi mới gặp nhau, ân ái chẳng phải là phương thức tốt nhất sao?  

             Quách Kết Phương cười tủm tỉm nói: "Vậy mẹ bảo Tiểu Giang đi mua chút đồ ăn ngon để buổi tối tẩm bổ cho Triệu Dật…"  

             Tần Băng Lạc đỏ mặt khuyên can: "Mẹ không cần sắp xếp nữa, tối nay anh ấy hẹn bạn ăn cơm uống rượu rồi, không ăn ở nhà đâu."  

             Quách Kết Phương ồ một tiếng rồi chợt cười nói: "Không sao, hôm nay không ăn thì ngày mai ăn cũng được. Người trẻ tuổi cơ thể khỏe mạnh nhưng cũng cần học cách bảo dưỡng. Không thể giết gà lấy trứng, mưa dầm thấm lâu…"  

             Triệu Dật và nhóm bạn Nhậm Phi Long tụ tập ở một nhà hàng hai sao Michelin. Vốn đã nửa năm không gặp, tất cả mọi người đều có chút xa lạ. Nhưng sau khi uống mấy ngụm rượu, lại nói đến cuộc đua Tây Sơn kinh tâm động phách ngày đó, chuỗi ký ức lại lần nữa hiện về.  

             "Xe thần Tây Sơn sau một cuộc đua mà thành danh, kỷ lục của cậu bây giờ được giữ gìn ở đó, làm cho mỗi người đến Tây Sơn đua xe đều phải ngưỡng mộ. Dật à, cậu không biết đâu, trong khoảng thời gian cậu vừa đi, có biết bao nhiêu cao thủ chen chúc ra vào muốn phá kỷ lục của cậu. Dù sao cậu cũng là người ngoài, kỷ lục được treo cao trong hội đua xe Thượng Hải như vậy nên tất cả mọi người đều không cam lòng…"  

             Nhậm Phi Long nâng chén rượu lên cụng với Triệu Dật và cười nói: "Đáng tiếc, kỷ lục kia của cậu chính là một cái tử huyệt. Mặc kệ là ai, cuối cùng đều thất bại tan tác trở về. Cho dù là thành tích tốt nhất thì so với kỷ lục của cậu vẫn còn kém xa. Tôi đoán không chừng kỷ lục đó của cậu phải treo ở đó mãi mãi, trở thành huyền thoại vĩnh viễn của Tây Sơn."  

             Triệu Dật cười nói: "Kỷ lục thôi mà, trước sau vẫn sẽ bị người khác phá vỡ. Một ngày nào đó sẽ có người vượt qua thôi."  

             Trương Tử Sơn cười nói: "Anh Dật, tuy rằng anh chỉ ở lại đây vài ngày nhưng danh tiếng của anh lẫy lừng trong giới, biết bao nhiêu người đều muốn được gặp anh."  

             Nhậm Phi Long nói thêm: "Trương Tử Sơn nói không sai. Nếu biết cậu tới, khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn mời cậu ăn cơm và muốn làm quen với cậu một chút…"

Advertisement
';
Advertisement