Chương 595: Lý do mẹ chồng nàng dâu thường khó sống chung là gì
"Được rồi mẹ, bây giờ mới xác định được quan hệ yêu đương, mẹ cứ nói xa như vậy không sợ hù dọa người ta sao. Chuyện tình cảm không thể tính toán kế hoạch mà phải thuận theo tự nhiên."
Quách Kết Phương gật đầu nói: "Cái này mẹ hiểu, chỉ là Triệu Dật đích thực rất ưu tú. Khả năng là sẽ có nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh cậu ta mà hai con lại không ở cùng một chỗ, đây mới là điều khiến cha mẹ lo lắng…"
Tần Băng Lạc cười nói: "Đây là thử thách mà mỗi người đều phải trải qua, mẹ đừng bận tâm nữa."
"Đúng vậy, phụ nữ đẹp luôn có nhiều đàn ông theo đuổi, đàn ông thành đạt cũng sẽ có nhiều gái đẹp vây quanh. Mỗi người đều phải trải qua thử thách hồng trần này. Cho nên mẹ mới nói, nếu tình cảm của hai con thuận lợi thì nên cân nhắc đính hôn sớm một chút có được không…"
Tần Băng Lạc xua tay nói: "Đính hôn gì chứ, cũng đâu có hiệu lực pháp lý, nếu muốn chạy vẫn sẽ chạy. Lại nói, cho dù kết hôn rồi nếu không thực lòng vẫn sẽ nuôi tiểu tam, nuôi tình nhân ở ngoài. Mẹ à, con trưởng thành rồi và con biết mình muốn cái gì, mẹ không cần quan tâm đâu."
Tần Băng Lac hơi ngừng một chút rồi tiếp tục dặn dò: "Đúng rồi mẹ, những lời này mẹ và cha đừng nói với Triệu Dật nha, đừng hù dọa người ta, người ta mới 19 tuổi thôi đó."
Quách Kết Phương gật đầu rồi có chút hối tiếc, nói: "Tiểu Dật cái gì cũng tốt chỉ là tuổi tác nhỏ hơn con một chút…"
Tần Băng Lạc chỉ cười và không nói gì nữa, cô nhìn về phòng ăn nơi cha đang uống rượu với Triệu Dật. Ánh mắt cô trông thật nhu hòa nhưng trong lòng lại thoảng qua đôi phần lo sợ.
Chỉ sợ Triệu Dật cũng có bạn gái khác.
Ô tô trắng nghênh đón và biển hoa hồng, nghe nói là nữ sinh đó rất xinh đẹp…
Tên này, hừ!
Lá gan thực sự lớn!
Nếu cha mẹ mình biết được chỉ sợ sẽ rất tức giận cho xem.
"Tiếp tục không?"
"Nghỉ ngơi một chút còn chưa kịp hồi sức nữa mà… Cái tên này, sao anh lại lợi hại tới như vậy?"
Triệu Dật đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Tần Băng Lạc rồi cài tóc vào tai cô và mỉm cười nói: "Không mệt chút nào, bởi vì anh muốn em hạnh phúc."
Tần Băng Lạc đánh yêu Triệu Dật một cái, trong lòng tràn đầy nhu tình.
Xem ra hắn đã tìm được con đường dẫn vào tâm hồn của cô rồi.
Trước kia khi ở Giang Châu, Tần Băng Lạc trở thành người con gái của hắn nhưng chưa kịp cảm nhận thú vui khuê phòng này. Bây giờ cô gặp lại Triệu Dật, hành động của hắn khiến cô cảm thấy hạnh phúc đến ngạt thở, lại như lên tận mây cao và khoái lạc như ở trên đỉnh Everest.
Loại cảm giác hạnh phúc cực độ này làm cho cả thể xác lẫn tinh thần Tần Băng Lạc say mê, không có cách nào tự kiềm chế.
Từ xưa đến nay, luôn có một kiểu nam nhân tuy không có tiền không có thế nhưng chỉ dựa vào bản lĩnh chăn gối cũng đủ khiến nữ nhân say mê một lòng một dạ. Phải chăng Triệu Dật cũng có cái bản lĩnh này?
Nói chi tới việc hắn vừa đẹp trai vừa có khí chất ngời ngời, lại có tài và đối xử ân cần ấm áp với nữ giới.
Nam nhân này có độc!
Tần Băng Lạc cảm giác như mình đang bị trúng độc. Cô bắt đầu cảm thấy chỉ cần người đàn ông này ở cạnh mình và còn yêu thương mình thì những chuyện khác đều không quan trọng. Bất kể chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm cô dành cho hắn, nguyện ý vì hắn mà làm tất cả mọi chuyện!
Suy nghĩ này thực sự độc hại!
"Anh và cha em tán gẫu hồi lâu, rượu cũng uống hết một cân. Có phải đã trò chuyện rất vui vẻ không?"
Triệu Dật cười nói: "Anh không thể không tiếp rượu được, khi đó cha em đang rất vui. Có lẽ cũng vì muốn cẩn thận tìm hiểu công việc và gia đình của anh. Lúc trước chúng ta chỉ là bạn bè, bây giờ đã thành người yêu, người làm cha muốn tìm hiểu một chút là chuyện bình thường. Anh tất nhiên phải ngoan ngoãn phối hợp, nếu không để cha em mất hứng thì không phải chúng ta cũng xong đời sao?"
Tần Băng Lạc không khỏi bật cười, nói: "Bị tra hộ khẩu sao?"
"Không hẳn như vậy."
Triệu Dật trả lời: "Chỉ là hàn huyên chuyện đông chuyện tây tới lui thôi. Hai người đàn ông ngồi nói chuyện lại có vợ và con gái trước mặt như vậy, đâu thể tán gẫu chuyện phong hoa tuyết nguyệt được, chỉ có thể nói chuyện sự nghiệp. Có điều cha em rất biết cách tán gẫu và thích uống rượu, còn nói mẹ em thường ngày đều quản ông ấy, không cho uống nhiều ha ha… "
Tần Băng Lạc cười nói: "Bình thường quả thực mẹ em hay quản không cho cha em uống nhiều rượu, sợ uống nhiều cơ thể không chịu được. Nhưng cha em thích nhất là uống rượu nên tìm được tiếng nói chung với anh… Việc này là do họ bày ra, bởi họ rất hài lòng về anh, còn nóng lòng muốn chúng ta kết hôn. Con rể là một nửa con ruột nên đương nhiên cha mẹ sẽ không làm bộ làm tịch, hơn nữa nếu chọc anh tức giận, cuối cùng tức giận của anh không phải đều trút hết lên người em sao?"
Triệu Dật cười ha hả nói: "Đây là lý do mà cha mẹ vợ và con rể luôn hòa thuận mỗi khi ở chung đó sao?"
Tần Băng Lạc cười cười: "Đúng vậy."
Triệu Dật thuận miệng hỏi: "Vậy lý do mẹ chồng nàng dâu thường khó sống chung là gì? ”