Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Chương 594: Tần Băng Lạc và mẹ trò chuyện  

             Triệu Dật giải thích: "Kiếm được tiền thì làm thôi, hơn nữa cháu chỉ phụ trách kiểm soát quyết toán vốn đầu tư, những việc còn lại đều do cấp dưới phụ trách…"  

             Tần Hải tò mò hỏi: "Cháu nói dự án lớn, vậy lớn tới cỡ nào?"  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Rất khó nói, hiện tại còn quá sớm. Có thể thành công hay không vẫn là ẩn số."  

             Tần Hải không truy hỏi nữa nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc. Có thể khiến Triệu Dật gọi là dự án lớn, e rằng cũng phải mấy tỷ hoặc nhiều hơn không chừng."  

             Nếu Tần Hải thực sự biết được kế hoạch của Triệu Dật, chỉ sợ là sẽ nhảy dựng lên kinh ngạc.  

             Mấy tỷ?  

             Chỉ đủ để mua đất thôi!  

             Hơn nữa lấy số tiền này mua đất thì chỉ mua được những miếng đất đã giảm giá hai ba phần!  

             Chỉ cần bản báo cáo thăm dò địa chất được chỉnh sửa thì dự án xây dựng trung tâm thương mại sẽ tiếp tục được tiến hành. Giá đất ở đó không chỉ không giảm mà còn có thể tăng vọt, ít nhất là tăng gấp đôi giá đất ban đầu!  

             Mua được giá bằng 1/3 giá gốc, sau khi dự án thành công giá đất tăng gấp đôi, như vậy là lời được mấy lần?  

             Gấp 6 lần!  

             Chưa kể đến việc xây dựng văn phòng trên trung tâm thương mại rồi cho thuê, chỉ tính riêng giá mặt bằng thôi cũng đã tăng gấp 6 lần!  

             Theo lý thuyết thì nếu Triệu Dật đầu tư 5 tỷ tiền mua đất, sau khi dự án thu hồi vốn, giá trị của mảnh đất này sẽ đáng giá 30 tỷ!  

             Ba chục tỷ cộng thêm trung tâm thương mại và cho thuê văn phòng cùng các loại nhà ở, những thứ này xong khi làm xong giá trị sẽ là bao nhiêu?  

             Còn tính thêm cả tiềm năng của trung tâm thương mại trong tương lai, một khi thành công thì nó chính là dự án tỷ đô!  

             Tần Băng Lạc sửa soạn lại rồi xuống lầu, nhìn thấy cha cô và Triệu Dật đang hăng hái tán gẫu trên bàn ăn. Mẹ cô dù nói là xem TV nhưng rõ ràng đang vểnh tai nghe lén cuộc trò chuyện.  

             Tần Băng Lạc không nhịn được, khóe miệng khẽ mỉm cười đôi phần.  

             Tần Băng Lạc không để ý đến cha và Triệu Dật, cô khéo léo đi tới sofa rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ.  

             "Đang nghe lén phải không?"  

             Quách Kết Phương trừng mắt nhìn con gái một cái, cười nói: "Con nói bậy cái gì đấy, không thấy mẹ đang xem TV sao?"  

             Tần Băng Lạc cười hì hì nói: "Vậy tại sao lỗ tai mẹ lại vểnh đứng lên, âm thanh của TV nghe không rõ sao?"  

             Quách Kết Phương vỗ vào tay con gái một cái, không nhịn được cười mà nói: "Bây giờ trông thật vui vẻ nha, hồi trưa nhìn con buồn bực không vui. Lúc ấy mẹ suýt nữa không nhịn được mà nói cho con biết sự thật."  

             Tần Băng Lạc hơi đỏ mặt nói: "Anh ấy là bạn trai của con, tuy rằng ở xa không tới thì chí ít cũng nên gọi điện thoại một nói tiếng chứ. Điện thoại không gọi, người cũng không có động tĩnh gì con có thể vui được sao?"  

             Quách Kết Phương cười nói: "Hai đứa yêu nhau e là phải đợi thêm vài năm mới có thể kết hôn. Chờ khi cậu ta 22 tuổi là ba năm nữa, khi đó con vừa tròn 25 tuổi. Vậy hai đứa có cân nhắc chuyện đính hôn trước không?"  

             Tần Băng Lạc mở to hai mắt nói: "Mẹ, hiện tại chúng con mới xác định quan hệ yêu đương mà mẹ đã nghĩ đến chuyện đính hôn. Đừng nói là ngay cả tên cháu ngoại mẹ cũng đã nghĩ ra rồi nha?"  

             Quách Kết Phương cười nói: "Hai đứa các con mặc dù vẫn là sinh viên nhưng đều có sự nghiệp thành đạt riêng. Quả thực điều này ảnh hưởng rất lớn đến chuyện yêu đương. Rất nhiều người yêu nhau cuối cùng không thể thành đôi đều vì sự nghiệp chưa thành nên chưa có cơ sở tốt. Nhưng mà các con hoàn toàn không bị vấn đề này cản trở nha. Chỉ cần tình cảm hai đứa tốt đẹp những thứ khác đều không phải vấn đề. Vả lại tuổi tác hai đứa tương hợp, tốt nghiệp xong có thể kết hôn thì quá tốt."  

             "Đừng đừng..."  

             Tần Băng Lạc vội vàng từ chối, nói: "Không phải con cự tuyệt chuyện sớm kết hôn mà là con không muốn cha mẹ nghĩ đông nghĩ tây. Chuyện của chúng con cứ để thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn. Thời đại này không có sự khác biệt giữa việc kết hôn hay không kết hôn. Giống như mẹ nói, anh ấy và con đều đã có sự nghiệp riêng, yêu đương chung sống với nhau bảy tám năm chỉ cần hạnh phúc thì kết hôn hay không, không quan trọng…"  

             Quách Kết Phương đưa tay ôm lấy khuôn mặt của con gái nói: "Tuy nói bây giờ mọi người không thực sự coi trọng giấy chứng nhận kết hôn như ngày xưa, mà coi trọng chất lượng cuộc sống. Nhưng nếu tình cảm đến nơi đến chốn thì vẫn nên kết hôn. Kết hôn rồi mới có thể tính việc sinh con, sinh con rồi quan hệ gia đình mới ổn định…"  

             Tần Băng Lạc cười nói: "Con thấy mẹ là đang muốn bế cháu ngoại thì đúng hơn. Đây là chuyện của mấy năm nữa, mặc kệ chúng con có kết hôn hay không nhưng muốn sinh em bé thì phải chờ con 27, 28 tuổi mới tính nha. Con không muốn làm mẹ sớm đâu, bản thân con vẫn là một đứa con nít."  

             "Con thật không biết xấu hổ, hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn nhận mình là trẻ con?"  

             Quách Kết Phương cười mắng: "Không phải mẹ vội vàng muốn bế cháu ngoại, mẹ và cha con đều còn trẻ. Chỉ là một gia đình chung quy phải có một đứa trẻ mới hoàn chỉnh, đó vừa là trách nhiệm vừa là chỗ nương tựa cho tinh thần. Cha mẹ luôn mong con có một gia đình nhỏ viên mãn, như vậy chúng ta cũng yên tâm."

Advertisement
';
Advertisement