Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Chương 593: Cháu còn kinh doanh bất động sản?  

             Tần Băng Lạc tuy hơi thẹn thùng một chút nhưng ánh mắt không hề tránh né. Dù sao hai người cũng đã trên mức thân mật với nhau.  

             Chờ Triệu Dật mặc quần áo xong, Tần Băng Lạc đưa tay sửa lại cổ áo cho hắn. Sau đó lùi về một bước và ngắm nhìn từ trên xuống dưới rồi nói: "Anh đúng là một cái móc áo trời sinh, nếu đi làm người mẫu khẳng định là có thể kiếm cơm."  

             "Đâu chỉ có thể kiếm miếng cơm manh áo, nói không chừng đã bị phú bà bao nuôi rồi. Tuổi 20 thiếu phấn đấu."  

             Triệu Dật trêu nghẹo mấy lời xong tranh thủ hôn một cái và nói: "Cảm ơn em. Em thật chu đáo, ngay cả những thứ này cũng giúp anh chuẩn bị tốt."  

             Tần Băng Lạc nhẹ nhàng nói: "Không phải mùa đông sắp qua rồi sao? Hôm đó em đi dạo mua sắm quần áo mùa xuân thấy trang phục nam giới rất đẹp nên tiện tay mua. Chẳng may nếu anh không chịu mặc thì sẽ cân nhắc tặng lại cho cha em…"  

             Triệu Dật nghe Tần Băng Lại giải thích, nhịn không được mà nở nụ cười. Rõ ràng là cố ý chuẩn bị cho hắn lại giả vờ nói như vô tình mua được vậy.  

             Nếu thật sự chỉ là tiện tay mua thì cần gì phải cẩn thận như vậy. Ngay cả tủ quần áo cũng sớm nhường chỗ cho hắn để đồ sao?  

             Triệu Dật cứ thế mặc quần áo ở nhà và mang dép bông rồi trở lại lầu một.  

             Vợ chồng Tần Hải quay đầu lại nhìn, ánh mắt bừng sáng.  

             Tần Hải cười nói: "Người có vóc dáng mặc đồ đúng là rất đẹp, ngay cả bộ đồ ở nhà mặc lên nhìn cũng như người mẫu đang catwalk. Nhớ năm đó tôi cũng gầy như vậy, mặc đồ cũng đẹp như Tiểu Dật…"  

             Quách Kết Phương cũng chính là mẹ của Tần Băng Lạc cười mắng: "Anh nên xem lại mặt mũi của mình đi, đã già rồi còn thích khoác lác."  

             Tần Hải từ trên ghế sofa lập tức đứng dậy rồi kéo Triệu Dật lại cười nói: "Lúc tối chú bận đi xã giao nên chưa kịp ăn gì, chúng ta đi ăn uống một chút thôi…"  

             Triệu Dật cười nói: "Vâng!"  

             Tần Hải ngồi xuống bàn ăn và lấy ra một bình rượu mao đài rồi rót cho Triệu Dật một ly rượu.  

             Trên mặt bàn bày một đĩa thịt kho, một đĩa vịt sốt tương, một đĩa thịt xông khói chiên. Còn có cả một đĩa sò nướng mỡ hành và một đĩa đậu phộng, nhìn rất thịnh soạn.  

             Triệu Dật quay đầu lại cười nói: "Dì Tần, dì không ăn một chút sao?”  

             Quách Kết Phương cười nói: "Dì sợ mập, qua giờ cơm tối thì không ăn gì nữa. Mọi người cứ ăn tự nhiên đi dì đi xem TV."  

             Tần Hải khua khua tay nói: "Mặc kệ bà ấy chúng ta đi uống thôi. Ây da, thực ra thì sinh nhật của Tiểu Lạc chú rất muốn bày mấy bàn lớn cho các đại gia cùng ngồi ăn uống. Nhưng lại làm tiệc theo kiểu Tây thành ra rượu uống cũng không thấy ngon, đồ ăn càng không ngon…"  

             Triệu Dật không nhịn được cười, Tần Hải lúc này nói chuyện thật thẳng thắn, khác hẳn Tần Hải mặc âu phục đi giày da lúc tối.  

             "Ngồi ăn uống thì giới hạn số người nói chuyện với nhau trong một bàn. Còn tiệc rượu kiểu Tây thì quan khách có thể đi dạo và làm quen với nhau. Cháu thấy làm tiệc kiểu Tây mục đích chính là để xã giao…"  

             Tần Hải cười nói: "Còn không phải sao, bày vẽ những thứ đó để làm gì? Kỳ thực đều là tạo điều kiện cho mọi người có dịp xã giao với nhau. Mấy khi mới có dịp ăn uống vui vẻ như thế này. Để chú nói cho cháu nghe, mỗi lần chú đi làm ăn ở bên ngoài về đều làm một chén say sưa rồi đi ngủ. Hoặc là đôi khi không vui chú cũng tự mình nấu vài món và uống một chút rượu."  

             Triệu Dật nâng chén rượu lên nói: "Chú Tần, cháu kính chú… Cuộc sống mà, miễn sao bản thân mình thấy thoải mái là được."  

             Tần Hải nâng chén rượu lên cụng ly với Triệu Dật và cười nói: "Chú cũng cảm ơn cháu đã dành thời gian đến đây. Hôm nay nếu cháu không đến, chỉ sợ Tiểu Lạc không vui nổi."  

             Triệu Dật cười đáp: "Nhưng cháu cũng sắp phải rời đi rồi."  

             Tần Hải cảm thán nói: "Đúng là có hơi xa xách, nếu ở gần một chút thì tốt biết mấy. Hai đứa cũng không cần giống như bây giờ, ở cùng nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều."  

             Triệu Dật gật đầu cười nói: "Cũng không phải vấn đề gì lớn, đi máy bay cũng chỉ mất hai giờ."  

             "Khoảng cách địa lý không xa, khoảng cách trong lòng mới đáng sợ."  

             Tần Hải cảm thán một câu rồi chợt hỏi: "Tiểu Dật, sau này cháu dự định phát triển cơ nghiệp ở đâu?"  

             Triệu Dật cười nói: "Cháu hiện tại mới học đại học năm nhất nên thực sự rất khó xác định. Có thể cháu sẽ ở lại Giang Châu để phát triển một số dự án lớn…"  

             Triệu Dật trước tiên lấp cái hố mà Tần Hải định đào, miễn sao khiến Tần Hải nghĩ đông nghĩ tây là được.  

             Đến nỗi sau đó hắn còn phân tích cụ thể sẽ phát triển sự nghiệp ra sao, tình huống thế nào.  

             Trong mắt Tần Hải quả thực có một tia thất vọng nhưng hắn không nói gì. Dẫu sao cũng là đàn ông nên cũng hiểu sự nghiệp quan trọng tới dường nào.  

             Đàn ông phải có sự nghiệp rồi mới có thể có thêm những thứ khác.  

             "Dự án lớn gì vậy?"  

             Triệu Dật cười nói: "Cháu muốn dấn thân vào lĩnh vực bất động sản. Chỉ là vẫn đang chuẩn bị nên hiện tại chưa khởi động gì."  

             Tần Hải ồ một tiếng rồi nói: "Cháu không chỉ đầu tư kinh doanh mà còn muốn kinh doanh bất động sản nữa sao?"

Advertisement
';
Advertisement