Chương 592: Dọn vào phòng
Tần Băng Lạc mỉm cười nói: "Đến lúc ấy chắc chắn phải chọn lựa rồi mới tham gia. Dù sao thế giới có nhiều cuộc thi đua ngựa như vậy, làm sao em có thể tham gia hết được. Chỉ có thể chọn các cuộc thi thích hợp hoặc có tiền thưởng cao…"
Triệu Dật cười nói: "Anh thấy em chỉ cần dựa vào số tiền thưởng đó cũng có thể phát tài lớn. Năm ngoái đến đảo Thiệu Tư thi đấu không phải đã thắng 500 ngàn sao?"
Năm ngoái, Tần Băng Lạc rời Giang Châu mang theo hai con ngựa tới đảo Thiệu Tư tham gia giải thi đấu cưỡi ngựa. Vốn chỉ muốn luyện tập cho hai chú ngựa nhưng không ngờ sức chiến đấu của chúng lại quá cao.
Chú ngựa Tinh Thần đạt được vị trí thứ ba trong phần thi tốc độ, còn chú ngựa Như Ý đạt được vị trí thứ năm trong phần thi vượt chướng ngại vật. Tuy rằng thứ bậc không cao nhưng cũng không thấp, hơn nữa đây còn là lần đầu chúng thi đấu, thành tích như vậy có thể coi là khá ưu tú.
Tần Băng Lạc cười nói: "Không phải đều là nhờ có anh giúp huấn luyện ngựa hay sao? Bằng không sao có thể nhanh chóng đạt giải như vậy. Anh biết không, lúc thi đấu xong em đã rất kinh ngạc…"
"Hai ngày nay anh ở đâu?"
"Ở trong một khách sạn cách nhà em không xa."
Tần Băng Lạc ừ một tiếng rồi đứng lên nói: "Đi thôi, em sẽ đi lấy hành lý cùng anh. ”
Triệu Dật chớp mắt mấy cái nói: "Em định mang chúng đi đâu? ”
Tần Băng Lạc hiển nhiên đáp: "Tới nhà em. Anh đến nhà em chơi mà lại ở khách sạn như vậy có hợp lý hay không?"
Triệu Dật cười nói: "Không phải, là anh sợ bất tiện, cha mẹ em cũng ở nhà mà…"
Tần Băng Lạc bĩu môi nói: "Bây giờ em 22 tuổi, đã đủ tuổi lập gia đình từ hai năm trước. Hơn nữa em cũng đã nói với cha mẹ chuyện hai chúng ta ở cùng một chỗ. Nếu anh ở khách sạn thì mới là đang khách sáo."
Triệu Dật nghe xong đành bất đắc dĩ đồng ý: "Được rồi được rồi, vậy anh chuyển hành lý tới."
Tuy rằng Triệu Dật cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao ở chung một nhà với cha mẹ Tần Băng Lạc như vậy thì có hơi vội rồi.
Mà không được, hai ngày nữa hắn sẽ tự mình đi mua một căn nhà. Sau này đến Thượng Hải không cần phải ở khách sạn và cũng không cần ở tại nhà của Tần Băng Lạc nữa.
Mua nhà cho những bạn gái khác, vậy cũng nên mua một căn cho Tần Băng Lạc. Không thể để nặng bên này nhẹ bên kia được.
Tần Băng Lạc phụ giúp Triệu Dật chuyển hành lý, khi trở về biệt thự đã yên tĩnh trở lại. Vợ chồng Tần Hải đang ngồi xem tivi và chờ hai người ở phòng khách.
Thấy Triệu Dật vừa vào cửa Tần Hải đã cười nói: "Lúc trước đã bảo cháu hãy trực tiếp ở trong nhà, kết quả cháu một mực muốn kiên trì ở trong khách sạn, muốn cho Tiểu Lạc bất ngờ, rốt cuộc hại chú bị Tiểu Lạc giận oan một trận."
Triệu Dật cười nói: "Cháu chỉ sợ sẽ quấy rầy cô chú thôi. ”
Tần phu nhân nhiệt tình cười nói: "Sao lại nói là quấy rầy, chỉ có người ngoài mới mới nói quấy rầy. Nơi này chính là nhà của Lạc Lạc nên cháu tuyệt đối đừng khách sáo. Cháu hãy coi như đang ở nhà của chính mình, muốn làm gì thì cứ làm, không biết thì cứ hỏi. Hỏi Tiểu Lạc hay hỏi chúng ta cũng được nhưng tuyệt đối đừng câu nệ. Căn nhà này phải nhiều người một chút mới náo nhiệt và có hơi ấm."
Triệu Dật cười nói: "Tuân lệnh.”
Tần Hải khua tay nói: "Mau đi sắp xếp hành lý đi, thu dọn xong xuống đây uống với chú đôi ba chén rượu và ăn chút đồ ăn khuya. Đi tới đi lui suốt buổi tối, lại nói chuyện suốt một buổi, đều đói cả rồi."
"Vâng."
Cha vợ tương lai mời, chuyện này không thể cự tuyệt được.
Triệu Dật theo Tần Băng Lạc vào phòng rồi đặt vali của mình xuống.
Phòng của Tần Băng Lạc được bố trí rất ấm áp, còn cắm một bình hoa tươi nhưng không phải hoa hồng. Trong nhất thời Triệu Dật không nhớ được tên của loài hoa đang tỏa ra hương thơm dịu nhẹ này.
Tần Băng Lạc cầm lấy vali của Triệu Dật và nói: "Em giúp anh sắp xếp lại quần áo nha… Trong này có gì không tiện cho em xem không?"
Triệu Dật cười nói: "Đâu có gì không tiện, chẳng qua anh muốn tự mình làm."
Tần Băng Lạc cười nói: "Để em giúp anh sắp xếp quần áo, anh sẽ ở đây nhiều ngày nên cũng phải tắm giặt thay đồ mà đúng không? Cha em còn đang chờ anh xuống uống rượu, đây không phải lúc để anh sửa sang hành lý. Anh mau xuống trước đi, em sửa soạn xong sẽ xuống ngay."
Triệu Dật ôm Tần Băng Lạc vào lòng và nói: "Bạn gái của anh thật dịu hiền."
Gương mặt Tần Băng Lạc đỏ ửng nhưng ánh mắt lại ngọt ngào, nói: "Bộ đồ anh đang mặc quá trang trọng, có muốn thay bộ khác thoải mái hơn không? Em sẽ chuẩn bị cho anh một bộ quần áo mặc ở nhà."
Triệu Dật ngạc nhiên hỏi: "Em chuẩn bị cả đồ mặc ở nhà cho anh sao?"
Tần Băng Lạc quay người và mở tủ quần áo ra. Bên trong có một khoảng trống, còn lại thì đều xếp đầy quần áo. Rõ ràng là cố ý để lại chỗ chứa quần áo cho hắn.
Tần Băng Lạc cầm lấy một bộ đồ mặc ở nhà chất liệu cotton màu xanh đen rồi nói: "Em đã dựa theo chiều cao của anh mà mua nó, trông cũng hợp."
Triệu Dật nhận lấy bộ đồ và khua tay múa chân một chút rồi nói: "Mặc thế này đi gặp cha mẹ em có phải tùy tiện quá rồi không?"
Tần Băng Lạc hé miệng cười nói: "Đã nói là giống như người một nhà, anh còn khách sáo gì nữa? Anh không nhìn ra cha mẹ em rất thích anh hay sao? Người nhà với nhau còn để ý việc anh mặc đồ tùy tiện nữa ư?"
"Vậy được."
Triệu Dật không còn lời nào để nói đành cởi bỏ bộ âu phục trắng của mình rồi thay bộ quần áo ở nhà này vào.