Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

 

             Mộc Dao không nhịn được cười nói: "Còn chê bạn trai mình quá ưu tú sao? Con gái ở độ tuổi này ai không hy vọng chồng mình là một hoàng tử toàn năng vừa đẹp trai vừa ấm áp. Lại còn có thể kiếm nhiều tiền và cưng chiều mình như công chúa…"  

             Tần Băng Lạc tủm tỉm cười và nói: "Thực sự rất đẹp trai. Bởi vì anh ấy đẹp trai như vậy nên mình mới nghĩ, kiểu người hoàn mỹ này e là chỉ có người máy mới làm được. Là người nhất định phải có khuyết điểm chứ đâu thể hoàn mỹ như thế…"  

             Tần Băng Lạc nhìn bóng lưng thon dài của Triệu Dật, trong lòng không hiểu sao lại thở dài một hơi.  

             Triệu Dật và Tần Hải cùng dạo quanh tiếp khách một vòng rồi trở lại bên cạnh Tần Băng Lạc.  

             "Mộc Dao, đã lâu không gặp. Dạo này thế nào?"  

             Mộc Dao cười hắc hắc, nói: "Tôi đang cố gắng tập lái xe, anh Nhâm giúp tôi có thêm một số mối quan hệ mới. Tôi đã gia nhập đội xe nên hiện tại cũng coi như là người của club. Có điều kỹ thuật của tôi chưa đủ tốt nên chỉ có thể thăng cấp bằng lái xe từng chút một."  

             Triệu Dật cười nói: "Vậy cũng không tệ nha, tôi mới đến hai ngày còn chưa hẹn gặp họ. Hay là ngày mai hẹn họ đi ăn một bữa cơm rồi cùng uống rượu… Đúng rồi Lạc Lạc, ngày mai em có kế hoạch gì chưa? Nếu em bận thì đổi sang ngày ngày khác, dù sao anh cũng không vội..."  

             Tần Băng Lạc mỉm cười nói: "Dù sao cũng không phải ngày lễ ngày tết nên không bận việc gì cả."  

             Triệu Dật cười nói: "Được, vậy ngày mai anh liên lạc với họ, đã tới đây rồi dù gì cũng nên liên lạc hỏi thăm mấy câu."  

             Mộc Dao đứng lên nói: "Hai người trò chuyện đi, tôi đi ăn đây, không tiện làm kỳ đà cản mũi hai người nữa."  

             Sau khi Mộc Dao rời đi Triệu Dật cười nói: "Trước đó có phải rất tức giận hay không?"  

             Tần Băng Lạc trừng mắt nhìn Triệu Dật nói: "Còn không biết xấu hổ. Mấy người hợp tác lừa gạt em, làm em suýt nữa đã khóc rồi. Nếu anh xuất hiện trễ thêm một chút, em chắc chắn sẽ không thèm để ý đến anh."  

             Triệu Dật cười nói: "Thật sự sau khi em xuất hiện, anh đã lập tức dùng tiếng đàn để thu hút em, kết quả em hoàn toàn không chú ý tới. Anh không còn cách nào, về sau đành phải đột ngột đàn sang khúc nhạc khác mới có thể thu hút được ánh nhìn của em."  

             Tần Băng Lạc chớp mắt mấy cái rồi bỗng cười nói: "Lúc đó Quan Trạch đang nói chuyện với em, ha ha, anh ghen sao?"  

             Triệu Dật lắc đầu nói: "Không hẳn vậy, anh rất có lòng tin với bạn gái của mình nha. Tên đó thích em là chuyện của hắn, em không thích hắn là được. Chỉ là anh không muốn em bị hắn quấy rầy cho nên mới cắt ngang…"  

             Tần Băng Lạc hỏi: "Sau khi anh tới đây đã liên lạc ngay với cha em sao?"  

             Triệu Dật ừ một tiếng rồi nói: "Anh hỏi Đặng tổng số điện thoại của cha em, rồi nói là muốn cho em niềm vui bất ngờ, cha em lập tức đồng ý."  

             Tần Băng Lạc nắm tay Triệu Dật nhẹ nhàng nói: "Không cần mua quà quý giá như vậy tặng cho em. Anh cũng biết em đối với những thứ này đều không để ý, chỉ cần anh đến là em vui rồi."  

             Triệu Dật cười nói: "Kiếm tiền không phải là để tiêu xài hay sao? Nếu không thì cố gắng kiếm tiền để làm gì đây. Lúc không có tiền chúng ta tiết kiệm một chút, tới lúc có tiền tất nhiên phải thoải mái tiêu xài, em nói đúng không?"  

             Tần Băng Lạc đành nói: "Nói không lại anh, hiện tại đã qua lễ tình nhân, sinh nhật cũng đã qua, năm nay anh đừng mua thêm quà tặng em. Có mua em cũng không nhận!"  

             Triệu Dật đồng ý, cười nói: "Được rồi, em nói thế nào thì như thế, anh nghe theo em."  

             Tần Băng Lạc cười mỉm và nhẹ nhàng nói: "Lần này tới đây anh dự định ở lại bao lâu?"  

             Trong lòng Triệu Dật sớm đã có kế hoạch, nói: "Cuối tháng trở về, ở bên kia anh có một dự án sắp khởi động vào đầu tháng 4 nên phải trở về để giám sát."  

             Tần Băng Lạc thở một hơi nhẹ nhõm, từ nay đến cuối tháng còn khoảng mười ngày nữa.  

             Lúc trước cô chỉ lo hắn tới tổ chức sinh nhật cho cô xong thì sẽ rời đi luôn.  

             Triệu Dật nhìn vẻ mặt Tần Băng Lạc, đoán được suy nghĩ của cô nên mỉm cười nói: "Đã tới đây rồi tất nhiên phải chăm sóc tốt cho em chứ."  

             Tần Băng Lạc ừ một tiếng rồi nói: "Được, vừa hay đợt này em cũng không có trận đấu nào. Sau tháng 4 lịch thi đấu cũng sẽ dày đặc hơn."  

             Triệu Dật tò mò hỏi: "Thi đấu gì vậy?”  

             Tần Băng Lạc nắm rõ lịch thi đấu trong lòng bàn tay, nói: "Tháng 4, Bắc Kinh có hai giải thi đấu cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật quốc tế Thiên Tinh và Thiên Cảnh nằm trong khuôn khổ các hạng mục thi đấu của World Cup Trung Quốc. Tháng 5 ở Thượng Hải có tổ chức giải đấu trình diễn cưỡi ngựa toàn cầu. Ngoài ra em còn chuẩn bị ra nước ngoài tranh tài mấy trận. Chờ tới tháng 9, ngựa thi đấu đều tròn ba tuổi thì có thể tham gia tranh tài nhiều hơn…"  

             "Ngựa được ba tuổi là thời điểm tốt để bắt đầu thi đấu, đa số các cuộc thi đều yêu cầu ngựa có dòng máu thuần chủng từ ba tuổi trở lên. Đến lúc đó có thể tham gia vào các giải đấu quốc tế. Chỉ cần muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể thi đấu."  

             Triệu Dật hỏi: "Vậy chẳng phải em sẽ rất bận rộn sao?"

Advertisement
';
Advertisement