Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

   Sắc mặt Cổ Tiểu Vân cũng xấu hổ không thôi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Sao mà mấy trăm ngàn tiền vốn của cậu có thể sinh ra được nhiều lợi nhuận chỉ trong một năm như thế?"  

             Lời nói của Cổ Tiểu Vân có chút hổn hển, song không ít người có chung nghi vấn với hắn nên họ nhìn chằm chằm vào Triệu Dật và chờ hắn trả lời.  

             Vẻ mặt Triệu Dật ôn hòa, hắn mỉm cười nói: "Cổ phiếu của tôi giao dịch là cổ phiếu Mỹ và giao dịch cả hợp đồng tương lai, điều này giúp tôi khiến tiền nhanh hơn một chút…"  

             Cổ phiếu Mỹ?  

             Hợp đồng tương lai?  

             Tất cả mọi người giật mình.  

             Nói dễ hiểu là không có mức giới hạn giá sàn kết hợp với hợp đồng tương lai tạo thành đòn bẩy cực lớn. Hoặc là một bước lên thiên đường hoặc là một bước xuống địa ngục.  

             Thị trường đó giống như một con cá sấu khổng lồ đang săn mồi, lúc thì rình rập mơ màng, lúc lại hung hăng điên cuồng, tràn đầy nguy cơ và rủi ro. Chỉ cần không để ý một chút lập tức sẽ phá sản. Nhưng nếu có bản lĩnh và biết nắm bắt thời cơ sẽ phát triển rất nhanh.  

             Với số vốn vài trăm ngàn, dưới phương thức đòn bẩy của thị trường hàng hóa kỳ hạn có thể sinh ra hàng triệu, chục triệu thậm chí hàng trăm triệu!  

             Mọi người nhìn về phía Triệu Dật, ai nấy đều không khỏi khâm phục, thậm chí còn ngưỡng mộ.  

             Thế hệ trước cảm thán, hắn đúng là hậu sinh khả úy còn thế hệ trẻ thì tự ti xấu hổ.  

             Quan Trạch?  

             Từ lúc Triệu Dật xuất hiện, Tần Băng Lạc tới ngồi bên cạnh hắn không chút e dè. Nhân lúc mọi người đều chú ý đến Triệu Dật, Quan Trạch đã lặng lẽ rời đi.  

             Hắn còn ở lại làm gì?  

             Ở lại để bị người ta tát vào mặt sao?  

             Sau khi Cổ Tiểu Vân bị quê mặt, những người có triển vọng như hắn không dám tiếp tục khiêu khích Triệu Dật nữa.  

             Cổ Tiểu Vân kiếm được mấy chục triệu mà còn bị quê mặt thì hỏi có mấy người dám can đảm vênh váo ra oai nữa?  

             Không sợ mất mặt sao?  

             Trong một lúc, không còn ai dám lên tiếng nói những lời châm chọc hay khoe khoang. Dù sao xã hội này vô cùng thực tế, có quyền, có tiền chính là cách thể hiện năng lực tốt nhất.  

             Tần Băng Lạc đứng sau Triệu Dật không xa, nhìn thấy vẻ ung dung thản nhiên ứng đối của Triệu Dật. Tuy rằng cô không cười vì giữ lễ nhưng khóe miệng lại tươi đẹp lên mấy phần.  

             Lúc trước Mộc Dao biết Triệu Dật khởi nghiệp và biết hắn có tiền, nhưng không nghĩ rằng Triệu Dật lại hung tàn tới như vậy.  

             Dựa vào mấy trăm ngàn mà lén lút khởi nghiệp. Chưa đầy một năm đã có hơn trăm triệu đầu tư vào điện ảnh, hơn nữa còn có thể nhìn ra được, đầu tư vào điện ảnh chỉ là một trong nhiều loại hình kinh doanh của hắn. Hắn nói có nhiều hướng đầu tư mà hướng đầu tư chủ yếu là thị trường chứng khoán.  

             "Lạc Lạc, Triệu Dật thật quá lợi hại nha! Mình thấy bạn bè cùng trang lứa e là không ai sánh bằng anh ấy!"  

             Tần Băng Lạc khẽ mỉm cười nói: "Thật ra mình cũng không rõ lắm, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại. ”  

             Mộc Dao cười nói: "Đâu chỉ là lợi hại mà quả thực rất phi thường. Mình chưa thấy ai dựa vào mấy trăm ngàn tiền tiêu vặt, sau một năm khởi nghiệp đã thu được tài sản mấy trăm triệu…"  

             Mộc Dao ngừng lại một chút rồi nói thêm: "Mấy năm trước, các tiền bối khởi nghiệp trong lĩnh vực internet dù kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu đem ra so sánh với anh ấy thì vẫn thua kém nha. Vóc dáng cao ráo đẹp trai và có khí chất tốt. Lại có một tay chơi đàn dương cầm tài ba đến mức nhạc sư còn phải cảm thán không bằng. Chưa hết, trình độ lái xe của anh ấy còn vượt xa cả vua đua xe. Anh ấy còn biết gì nữa? À, cậu nói anh ấy còn có thể huấn luyện thú… Thật sự quá lợi hại, làm sao anh ấy có thời gian để học tập nhiều thứ như vậy?"  

             Tần Băng Lạc mỉm cười nói: "Mình và anh ấy ở thư viện xem sách nửa ngày, cảm thấy năng lực học tập của anh ấy vô cùng mạnh mẽ. Chỉ trong thời gian chưa tới một buổi chiều anh ấy có thể đọc hết và đọc hiểu một cuốn sách. Có lẽ đây là tài năng thiên bẩm của anh ấy."  

             Mộc Dao mở to hai mắt nói: "Chưa tới một buổi chiều đã hiểu hết một cuốn sách? Dã man vậy sao! Vậy chẳng phải anh ta học cái gì cũng nhanh siêu cấp, ví dụ như đọc sách, một học kỳ có bảy tám quyển sách, nếu anh ta nghiêm túc học tập thì chẳng phải mấy ngày đã học xong một học kỳ?"  

             Tần Băng Lạc gật đầu nói: "Trên lý thuyết quả thật là như vậy. Bằng không anh ấy lấy đâu ra thời gian đi lập nghiệp. Hơn nữa anh ấy còn có thể kiếm tiền từ thị trường chứng khoán, chắc hẳn anh ấy phải tốn nhiều thời gian nghiên cứu thị trường này. Nếu không thì sao chỉ trong thời gian ngắn đã thu được số tiền lớn như vậy."  

             Mộc Dao nhìn bóng lưng của Triệu Dật, khâm phục nói: "Quá lợi hại, thật sự là thiên tài, Lạc Lạc, mình rất ngưỡng mộ cậu. Cậu đã tìm được một người bạn trai siêu cấp lợi hại, hơn nữa tính cách của Triệu Dật còn không hề ngang ngược, mà vô cùng ấm áp. Cậu không biết đâu, vừa rồi lúc hai người nhìn nhau, mình ở bên cạnh trong lòng suýt chút nữa thì chua chát ganh tị. Quá ngọt ngào rồi thật sự là chịu không nổi nha."  

             Tần Băng Lạc khẽ cười, nhưng trong ánh mắt hiện lên đôi phần phức tạp, nói: "Quả thật mình chỉ biết chính xác một điều là anh ấy không có khuyết điểm gì."  

             Mộc Dao ôm lấy tay của Tần Băng Lạc, cười hắc hắc nói: "Hai người chính là trai tài gái sắc. Cậu không thấy ánh mắt của nữ sinh toàn trường đều lộ rõ vẻ ganh tị, hận không thể trực tiếp cướp lấy anh ấy. Căn bản là không giấu được sự thèm muốn thì nhìn thấy hai người…"  

             Tần Băng Lạc cười nói: "Có lẽ, khuyết điểm lớn nhất của anh ấy chính là quá ưu tú. ”  

             "Khuyết điểm lớn nhất là quá ưu tú..."

Advertisement
';
Advertisement