Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

 

             “Anh còn có một món quà muốn tặng cho em.”  

             Tần Băng Lạc ngạc nhiên: “Vẫn còn nữa sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy, hai ngày này anh chính là đang chuẩn bị cho việc này.”  

             Nói rồi hắn dắt Tần Băng Lạc đi tới một góc hoa viên, giơ tay lên vỗ một cái.  

             “Tách!”  

             Ba chùm đèn trong nháy mắt chiếu xuống từ không trung, soi sáng một góc mà ở đó đang có một chiếc xe, chẳng qua xe đã bị mảnh vải che khuất.  

             “Xe?”  

             Triệu Dật trả lời: “Đúng vậy, dù lúc trước em đã nói trong nhà có xe nhưng anh vẫn muốn tặng cho em một chiếc xe. Anh không thể lúc nào cũng đều ở bên cạnh em, nhưng anh hy vọng chiếc xe này đại diện cho anh làm bạn với em cũng như bảo hộ em an toàn.”  

             Lời tâm tình vĩnh viễn đều làm động lòng người, Tần Băng Lạc vừa nghe đã cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy mất rồi.  

             Triệu Dật dắt Tần Băng Lạc đi tới bên cạnh đưa tay kéo tấm vải xe làm lộ ra chiếc xe phía dưới.  

             Một chiếc xe thể thao McLaren GT màu xanh hoàn toàn mới.  

             “Trời ơi, đó là McLaren GT!”  

             “Chiếc xe này giá lăn bánh cũng phải lên đến hai triệu đấy!”  

             “Tên nhóc này thật hào phóng nha, vòng ngọc kia thêm chiếc xe này sợ là đã hơn năm triệu rồi!”  

             “Lão Tần à, con rể tương lai của ông rốt cuộc là có lai lịch thế nào vậy? Nhìn qua rất có tiền đấy nha!”  

             Trong đám người nghị luận ầm ĩ, sắc mặt Tần Hải hồng nhuận, thần thái vui vẻ.  

             Hôm nay Triệu Dật quả thật là làm cho con gái mình vui vẻ, nhưng làm người tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, người cha già này cũng có chút mặt mũi.  

             Triệu Dật nắm tay Tần Băng Lạc cười nói: “Vốn dĩ anh định mua Aston Martin DB11 nhưng nghĩ lại thì anh cảm thấy McLaren GT càng có ý nghĩa kỷ niệm với chúng ta hơn, không biết em có thích nó không?”  

             Tần Băng Lạc đương nhiên hiểu được ý nghĩa kỷ niệm mà Triệu Dật nói là gì. Ngày đó ở Thượng Hải, Triệu Dật mượn McLaren GT của Nhậm Phi Long đua thắng Quan Trạch, sau đó hai người lại ngồi chiếc xe này đi chơi đùa khắp nơi, còn đến trường học của Tần Băng Lạc giúp cô chặt đứt tâm tư của mấy người theo đuổi và cũng chính ngày đó Tần Băng Lạc khoác tay Triệu Dật tuyên bố là bạn gái của hắn.  

             Có thể nói tất cả các mối quan hệ tiến thêm một bước đều bắt đầu từ hai ngày đó, cho nên Triệu Dật mới nói chiếc xe này có ý nghĩa kỷ niệm với hai người.  

             Kỳ thật Tần Băng Lạc đối với chiếc xe này không để ý quá nhiều, đối với cô xe chẳng có gì đặc biệt cả. Thứ nhất là trong nhà cô không bao giờ thiếu xe, thứ hai cô cảm thấy xe chỉ là công cụ di chuyển nhưng cô thích tâm tư mà Triệu Dật đặt vào trong đó.  

             Điều này cho thấy hắn rất để ý cô, hắn xem trọng mối quan hệ này.  

             \----------------  

             “Em thích lắm, cảm ơn anh, nhưng mà anh lại tiêu xài lung tung rồi.”  

             Triệu Dật cười nói: “Tiền kiếm được không phải là để tiêu sao? Yên tâm đi, tiêu không hết đâu, năm nay anh kiếm được không ít đâu đó!”  

             Xe là quà mừng nên bây giờ tất nhiên không cần lái đi, Triệu Dật nắm tay Tần Băng Lạc đi về phía vợ chồng Tần Hải, trong ánh mắt vô cùng hài lòng của họ, mỉm cười: “ Chú Tần, dì, xin thứ lỗi cho con xen ngang nhưng người còn trẻ nên không có nhiều kiên nhẫn, con sợ nếu không làm gì thì bản thân sẽ thành bối cảnh, cả đêm bị bỏ qua mất.”  

             Khuôn mặt Tần Băng Lạc lập tức đỏ lên vài phần, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Dật một cái, bất mãn nói: “Cha, mẹ, hai người cũng xấu quá rồi, còn cùng anh ấy trêu đùa con nữa!”  

             Tần Hải cười ha hả nói: “Bây giờ con không phải là rất vui vẻ sao, chuyện này không phải được rồi sao?”  

             Bà Tần cũng hài lòng nhìn Triệu Dật, dù sao mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng hài lòng mà: “Không nghĩ đến kỹ năng chơi dương cầm của Tiểu Dật lại tốt như vật, con đúng thật là đa tài đa nghệ đó nha!”  

             Triệu Dật cười đáp: “Cảm ơn dì đã khen ngợi, con cũng chỉ là tiện tay luyện tập, luyện ra chút để sử dụng thôi, không dụng tâm đâu dì.”  

             “Nhóc con, cậu khiêm tốn quá rồi đấy, nếu như cậu gọi là không dụng tâm thì chúng ta mấy lão già này có lẽ mấy chục năm nay vẫn đang nghịch bùn sao?”  

             Một người trung niên khoảng năm mươi tuổi ở bên cạnh bưng chén rượu cười vui vẻ trêu ghẹo, ánh mắt nhìn về phía Triệu Dật tràn ngập thưởng thức không che giấu chút nào, giống như nhìn thấy kim cương lấp lánh.  

             Tần Hải giới thiệu: “Đây là giáo sư Hạ, Hạ Lãng, trước đây ông ấy từng giảng dạy tại Học viện Âm nhạc Baden và Trường Âm nhạc Brighton, hiện đang là giáo sư khoa dương cầm của Học viện Âm nhạc Thượng Hải.”  

             Giáo sư dạy dương cầm?  

             Triệu Dật khách khí chào hỏi: "Chào ngài Giáo sư Hạ, cháu là Triệu Dật. ”  

             Ánh mắt Hạ Lãng thưởng thức, hỏi: "Triệu Dật à kỹ nghệ dương cầm của cậu rất cao, tôi chơi đàn dương cầm mấy chục năm còn dạy người khác đàn dương cầm, thế nhưng cũng không bằng cậu, thật sự là hậu sinh khả úy đó nha.”  

             Triệu Dật mỉm cười, nhất thời trong lòng đối với giáo sư dương cầm tên Hạ Lãng này có thêm vài phần hảo cảm.  

             Không phải bởi vì Hạ Lãng khen Triệu Dật, mà là bởi vì phong thái trên người ông ấy.  

             Dựa theo thân phận giáo sư dương cầm của mình thì ông ấy hoàn toàn có thể đứng ở góc độ một giáo sư hoặc là một vị trưởng bối mà bình luận một vãn bối như hắn, thì có là ai cũng không thể bắt bẻ. Nhưng ông vừa mở miệng lại tự xưng không bằng hắn.  

             Nếu như không phải có phong thái hơn người thì hiển nhiên sẽ không thể nói ra câu đó được.  

             Còn kỹ năng chơi đàn của Triệu Dật lợi hại đến mức nào?  

             Ha ha, dương cầm chuyên nghiệp?  

             Tìm hiểu một chút?

Advertisement
';
Advertisement