Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

 

             Hạ Lãng vừa nói ra những lời này lập tức khiến khách mời xung quanh khiếp sợ không nói nên lời.  

             Mặc dù bọn họ chưa chắc hiểu đàn dương cầm nhưng có thể khiến một vị giáo sư dương cầm giảng dạy ở nước ngoài nhiều năm. Hiện tại còn đang giảng dạy tại một trong những Học viện Âm nhạc cao cấp của Thượng Hải, lại nói rằng kỹ thuật của bản thân không bằng Triệu Dật?  

             Chuyện này là thật hay giả vậy?  

             Tên Triệu Dật này nhìn qua cũng chỉ là một thằng nhóc hai mươi tuổi mà thôi, thật sự lợi hại đến vậy sao?  

             Nhưng bản dương cầm vừa rồi, cmn, nghe thật sự rất hay!  

             Tần Hải cũng lắp bắp kinh hãi, khó tin hỏi: “Lão Hạ à, có phải là ông quá khen rồi không.”  

             Hạ Lãng khoát khoát tay: “Được là được, còn không được là không được, không thể nào vì tôi lớn tuổi hơn hay do tôi dạy dương cầm mà không nói ra lời khen ngợi thật lòng được. Dù sao thì tôi cũng là người dạy học trồng người, không thể mở mắt nói lời bịa đặt được nha.”  

             Hạ Lãng càng nói vậy, mọi người càng giật mình.  

             Như vậy tức là không phải Hạ Lãng đang nói lời khiêm tốn mà là lời thật lòng rồi!  

             Triệu Dật này trông còn trẻ mà kỹ năng chơi đàn dương cầm lại còn lợi hại hơn cả giáo sư chuyên nghiệp!  

             Triệu Dật mỉm cười, thần sắc trên mặt không có nửa phần kiêu ngạo, mỉm cười nói: "Giáo sư Hạ quá khen rồi.”  

             Hạ Lãng tò mò hỏi: “Triệu Dật cậu là sinh viên học dương cầm sao?”  

             Triệu Dật lắc đầu: “Cháu học quản trị kinh doanh, dương cầm chỉ là sở thích cá nhân mà thôi.”  

             Hạ Lãng truy hỏi: “Vậy cậu học dương cầm từ ai vậy?”  

             Triệu Dật thoáng có chút ngượng ngùng đáp: “Cháu không có thầy dạy, cháu là tự học.”  

             Hạ Lãng nhất thời chấn động: “Cậu tự học?”  

             Triệu Dật gật đầu: “Vâng, bây giờ Internet phát triển, trên mạng có đủ loại đủ kiểu giáo trình dạy học mà, em chỉ đơn giản là tự mình luyện tập thôi.”  

             Câu trả lời càng khiến Hạ Lãng thán phục: “Nếu thực sự như thế thì cậu đúng là một thiên tài trong phương diện dương cầm đấy, vậy cậu có nghĩ tới phát triển tốt hơn trong lĩnh vực này không?”  

             Triệu Dật lắc đầu, thản nhiên đáp lời: “Đối với em mà nói thì đàn dương cầm chỉ là một loại giải trí, chưa từng nghĩ tới sẽ phát triển ở phương diện này.”  

             Vẻ mặt Hạ Lãng tiếc hận: “Thiên phú cậu tốt như này, thật là đáng tiếc.”  

             Tuy rằng tiếc hận nhưng Hạ Lãng cũng có thể hiểu được đại khái, vì Triệu Dật nhìn qua thật sự là một người rất có tiền.  

             Vừa tặng vòng ngọc vừa tặng xe, mấy món quà sinh nhật này cộng lại giá trị cũng phải hơn năm triệu.  

             Người như vậy sẽ thiếu tiền hay sao?  

             Trừ phi bản thân hắn muốn nổi tiếng, nếu không thì làm nghệ sĩ dương cầm hay gì đó đều không có sức hấp dẫn đối với hắn.  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Làm sao lại là đáng tiếc chứ? Đồ vật tốt không nhất định phải có nhiều người biết đến mới thể hiện được giá trị của nó. Nếu nó có thể khiến cho một người vui vẻ, khiến cho một người trong nháy mắt trở nên tốt đẹp thì nó cũng đã thể hiện được giá trị của mình rồi.”  

             Hạ Lãng hơi sửng sốt, chợt cao giọng cười nói: “Đúng vậy, cậu nói rất đúng, là do tôi hẹp hòi!”  

             Hạ Lãng quay đầu nhìn Tần Hải tán thưởng: “Lão Tần à, ánh mắt của Tiểu Lạc không tệ nha, tên nhóc này không phải là vật trong ao đâu.”  

             Triệu Dật biểu hiện xuất sắc như vậy càng khiến Tần Hải cao hứng hơn.  

             Vì sao ư?  

             Đương nhiên là mặt già được nở mày nở mặt rồi!  

             Lúc trước có không ít người muốn kết thông gia với Tần Hải nhưng ông ta chướng mắt một số người lại không tiện nói thẳng, chỉ có thể lấy cớ con cái yêu đương tự do, cha mẹ không tiện can thiệp. Tuy nhiên vẫn không ngăn được một vài người, ví dụ như cha con Quan Trạch kia.  

             Hiện giờ có Triệu Dật đột nhiên xuất hiện, đầu tiên khoe năng lực, sau đó khoe tài, thứ ba khoe tiền tài, cứ như vậy còn ai có thể gây khó dễ hay nói gì chứ?  

             Dù là người nhãn lực không tốt cũng có thể nhìn ra hôm nay Triệu Dật không chỉ đẹp trai nhất bữa tiệc ,này mà còn thêm cả một tay chơi dương cầm đến lô hỏa thuần thanh, chỉ riêng điểm này đã khiến tất cả mọi người ở đây không sánh bằng.  

             Là cha của Tần Băng Lạc, Tần Hải vừa vui mừng thay con gái, đồng thời trên mặt cũng cảm thấy đắc ý vô cùng.  

             Tôi không chỉ có một cô con gái xinh đẹp và tài năng, mà còn có thể có một đứa con rể tuổi trẻ đẹp trai lại tài hoa nữa.  

             Tần Hải cười ha hả nói: “Lão Hạ ông quá khen rồi, nhưng mà Tiểu Dật thật sự là thanh niên tài hoa nhất mà tôi từng gặp qua, không chỉ lớn lên đẹp trai mà còn tài hoa hơn người. Ngoài biết chơi dương cầm ra, hắn còn biết thuần phục ngựa nữa, con gái tôi năm trước đi thi đoạt giải thưởng cũng là do hắn hỗ trợ thuần hóa ngựa đấy. Không những thế hắn còn tự mình khởi nghiệp, làm đủ loại đầu tư, dựa vào sức mình hắn mà không đến hai mươi tuổi đã có sự nghiệp riêng của mình rồi.”  

             "Tới đây nào Triệu Dật, chú giới thiệu mọi người cho cháu, hôm nay ở đây không có ai là người lạ cả…"  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Vâng!"  

             Tần Hải kéo Triệu Dật ra khỏi đám đông rồi cùng hắn dạo bước, đồng thời giới thiệu các vị khách mời với Triệu Dật.  

             Đây rõ ràng là không coi Triệu Dật như người ngoài nữa mà đã đối đãi như con rể.

Advertisement
';
Advertisement