Thứ nhất, năng lực kiếm tiền của Triệu Dật rất mạnh, kiếm được rất nhiều tiền, ít nhất hơn trăm triệu.
Thứ hai, tiền của Triệu Dật đều là do hắn tự kiếm được.
Hắn mới mười chín tuổi đã có năng lực kiếm tiền mạnh như vậy thì tương lai của hắn sẽ yếu kém được sao?
Huống chi bản thân Triệu Dật cũng có bản lĩnh đặc biệt, nghe nói hắn có thuật huấn luyện thú thần kỳ. Hơn nữa còn giúp vợ lão Đặng mang thai, tất cả những thứ này đều là bản lĩnh đấy!
Lúc tết Triệu Dật tặng Băng Lạc một chiếc đồng hồ Patek Philippe bản giới hạn có giá trị lên đến ba triệu. Mà điều quan trọng là chiếc đồng hồ này không phải có tiền là có thể mua, chỉ những khách hàng VIP cao cấp mới có thể đăng ký mua được. Điều này đã chứng minh được năng lực của Triệu Dật.
Triệu Dật còn dùng hơn ba triệu để mua một con ngựa rồi tự mình thuần phục sau đó tặng cho con gái, giúp con bé chiến thắng cuộc đua ngựa Marseilles.
Hơn nữa hai vợ chồng Tần Hải đã từng tiếp xúc qua với Triệu Dật đều cảm thấy hắn lễ phép và có tu dưỡng, vừa đẹp trai vừa có khí chất lại còn khiêm tốn,... Tóm lại là hắn khiến hai vợ chồng họ không tìm ra được chút khuyết điểm nào cả.
Con gái có thể tìm được một người bạn trai như vậy họ còn gì không hài lòng chứ?
Nếu như thật sự muốn tìm khuyết điểm thì chỉ có thể là Triệu Dật ở Giang Châu, cách Thượng Hải hơi xa mà thôi.
Nhưng chuyện này cũng không tính là vấn đề nghiêm trọng. Dù sao hiện tại tuổi của hai đứa cũng không lớn, đều đang đi học đại học. Con gái 22 tuổi còn Triệu Dật 19 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học nếu như hai người có thể tiến tới xa hơn vậy thì không phải là sẽ kết hôn sao?
...
Lúc Triệu Dật xoay người lấy quà tặng , ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung lên người hắn và chú ý đến chiếc vòng tay kia.
“Cái này hình như là một khối ngọc cổ thì phải?”
“Thật giỏi nha! Giá của chiếc vòng tay này e là cũng phải lên đến ba bốn triệu đấy!”
“Tên nhóc này thật đẹp trai!”
“Đẹp trai quá! Anh ta là bạn trai của Tần Băng Lạc à?”
“Chưa từng nghe nói cô ấy có bạn trai, không biết quen nhau từ khi nào?”
“Vòng ngọc này càng nhìn càng đẹp!”
Tần Băng Lạc cúi đầu nhìn vòng ngọc trên tay mình, cô đương nhiên có thể nhìn ra vòng ngọc này rất quý giá. Hơn nữa lúc này còn nằm trên cổ tay trắng nõn của cô trông càng thêm đẹp mắt.
“Cảm ơn anh!”
Những tủi thân trước kia đều đã tan biến trong ánh mắt cưng chiều của Triệu Dật. Bây giờ trong lòng cô chỉ tràn đầy sự vui mừng.
“Em còn tưởng anh quên mất rồi chứ?”
Triệu Dật mỉm cười nói: “Làm sao mà anh quên được? Thật ra anh tới đây từ hai ngày trước rồi.”
Tần Băng Lạc khẽ nói: “Vậy hôm qua là ai nói còn đang họp ở công ty?”
Triệu Dật cười cười giải thích: “Còn không phải là muốn tạo cho em một bất ngờ sao?”
Tần Băng Lạc nháy mắt mấy cái nói: “Hừ, để sau này trừng phạt anh sau. Bây giờ cùng em đi tiếp đón khách mời nào!”
Trừng phạt mình ư?
Hắc Hắc, không biết ai trừng phạt ai, ai cầu xin ai tha thứ đây?
Triệu Dật cười nhẹ nói: “Từ từ đã, khúc dương cầm khi nãy là đàn cho mọi người nghe. Anh còn có một bản muốn đàn tặng riêng cho em .”
Tần Băng Lạc ừ một tiếng và kỳ vọng hỏi: “Được đó, khúc nào vậy?”
“Thư gửi Elise”
Triệu Dật lần nữa đưa tay lên bắt đầu chơi đàn. Vừa diễn tấu vừa dùng ánh mắt vô cùng cưng chiều nhìn Tần Băng Lạc. Vậy mà ngón tay của hắn vẫn chuẩn xác như trước, không hề đàn sai một phím nào.
“Ôi trời ơi! Ngọt ngào ghê! Đây là đang phát cơm chó rồi!”
“Khí chất này chính xác là phong thái hào môn quý tộc. Tên nhóc này rốt cuộc là con cái nhà nào đây?”
“E là hôm nay có không ít thanh niên phải thất vọng rồi, muốn có được đóa hoa nhà họ Tần nhưng người ta sớm đã là hoa có chủ mất rồi!”
Tất cả mọi người ngừng nói chuyện, nếu có nói thì cũng đều nhỏ giọng thì thầm, cùng nhau lắng nghe bản nhạc này.
Ngồi ở đây không thiếu những người yêu thích đàn dương cầm hoặc những cao thủ nhưng khi chăm chú lắng nghe họ đều kinh ngạc như gặp thiên nhân, kỹ năng đàn này thật đáng gờm nha!
“Cậu ta chơi dương cầm thật là giỏi quá đi, dáng vẻ hoàn toàn thành thạo điêu luyện!
“Lợi hại! Kỹ thuật đàn này thật lợi hại! Chính là trình độ cao cấp chuyên nghiệp. Lão Tần, con rể tương lai của ông chẳng lẽ là một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp sao?
Giờ đây trong mắt Tần Băng Lạc chỉ có một mình Triệu Dật, nghe được bản nhạc hắn độc tấu cho mình, khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc như một cô gái nhỏ.
Đây là hắn độc tấu vì mình!
Tôi biết bản nhạc “Thư gửi Elise” này, đây là một bản nhạc vô cùng nổi tiếng thế giới, còn có chuyện xưa ẩn trong đó.
Giờ phút này hắn đàn lên bản nhạc này đương nhiên là so sánh mình với vị Elise kia…
Khi đàn xong nốt nhạc cuối cùng, Triệu Dật thu tay về. Tiếp đó hắn đứng lên xoay người qua nghiêng đầu cúi chào.
“Oa, cao quá!”
“Đẹp trai ghê!”
“Còn rất có khí chất nữa!”
Trong nhóm khách mời có không ít khách nữ, ánh mắt họ ngay lập tức đều sáng lên, trong lòng dâng lên sợ hãi và thán phục, đồng thời cũng cảm thấy hâm mộ.
Triệu Dật nhẹ nhàng nắm tay Tần Băng Lạc, lúc này Tần Băng Lạc vẻ mặt đầy hân hoan ngoan ngoãn để cho hắn nắm tay, biểu lộ như một cô gái nhỏ hạnh phúc, trái ngược hoàn toàn với bộ dáng lạnh lùng lúc ban đầu.