Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

 

             “Gần đây công ty có thuận lợi không?”  

             “Rất thuận lợi, phiền phức đã bị anh giải quyết, mọi người đều rất nghe lời.”  

             Khổng Hi trả lời một câu, chợt có chút cảm thán: “Anh đúng là phúc tinh của em, từ khi gặp anh hình như chuyện gì cũng trở nên thuận lợi…”  

             Triệu Dật mỉm cười: “Đó là vì anh là người đàn ông định mệnh của em!”  

             Khổng Hi cắn môi, cô còn chưa nói gì thì Triệu Dật đã bổ sung một câu khiến cho lòng cô trở nên ấm áp.  

             “Cũng là người đàn ông có thể bảo vệ em cả đời, để cho em dựa dẫm cả đời!”  

             Khổng Hi nhẹ nhàng dựa nào trong lòng Triệu Dật: “Lại nói chúng ta quen biết không lâu, gặp mặt cũng chỉ mới vài ba lần, không nghĩ tới lại có thể tiến tới cùng nhau…”  

             Triệu Dật cười nói: “Có lẽ là duyên phận!”  

             Khổng Hi ngẩng mặt lên: “ Thật ra lần đầu tiên gặp anh, tâm trạng của em không tốt. Vốn  không muốn tham gia bữa tiệc kia, chỉ là bỗng muốn uống chút rượu cho nên mới tới, kết quả lại gặp phải kẻ giật túi xách. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không nhờ hai tên cướp kia thì em và anh cũng không quen biết, công ty vẫn là một mớ hỗn độn như trước, ông nội có lẽ cũng không cứu được…”  

             Lời nói Khổng Hi có thêm vài phần thùy mị: “Em cũng tin đây là duyên phận, anh là thiên sứ mà ông trời phái đến bảo vệ em!”  

             Khổng Hi nhẹ nhàng hôn hắn.  

             Một lúc lâu sau, hai người đều có chút động tình, Khổng Hi mới rụt đầu lại giấu vào trong ngực Triệu Dật đồng thời đè lại bàn tay bắt đầu làm bậy của Triệu Dật.  

             “Anh trai, khi nào anh lại về Thiên Phủ?”  

             Triệu Dật cười nói: “Không phải xe của anh còn ở Thiên Phủ sao, anh bay đến Thượng Hải, xong việc sẽ trở về Thiên Phủ.”  

             Đôi mắt Khổng Hi ánh lên vài phần vui mừng.  

             Triệu Dật cũng không làm nhiều chuyện, rốt cuộc thì bầu không khí này hết thảy đều thuận lý thành chương, nếu bầu không khí không hợp lý thì sẽ cảm thấy rất xấu hổ.  

             Hai người đang trong thời kỳ mặn nồng giống như học sinh trung học yêu đương. Triệu Dật nhanh chóng đứng dậy ra về, dù sao nếu ở lại thì sẽ có chuyện.  

             Khổng Hi tiễn Triệu Dật ra cửa, ánh mắt và biểu tình của cô có vài phần lưu luyến.  

             Tuy rằng Khổng Hi lớn tuổi hơn Triệu Dật, nhưng mà nam nhân có bản lĩnh tự nhiên có thể chinh phục lòng của nữ nhân, huống chi hắn còn đẹp trai như vậy, có mị lực như thế.  

             Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng Khổng Hi luôn được ông nội chăm sóc và bảo vệ, nhưng thực ra trong lòng cô vẫn luôn hi vọng có một người để cô dựa dẫm vào.  

             Và bây giờ cô đã gặp được người đó.  

             Đây không phải là phụ thuộc về kinh tế hay phương diện sinh hoạt, mà là một loại phụ thuộc về tinh thần, là một loại an tâm.  

             Bởi vì cô rất rõ ràng, cho dù lại gặp phải chuyện gì to lớn thì cũng không cần phải một mình gánh chịu nữa.  

             Có Triệu Dật ở bên, cô có chỗ dựa, có sức mạnh!  

             …….  

             Triệu Dật vừa lái xe về nhà, vừa cân nhắc về tương lai.  

             Tương lai mình và Khổng Hi ở chung thì sẽ như thế nào đây?  

             Giống như một người chồng đi công tác quanh năm, dăm bữa nửa tháng, một tháng hay thậm chí vài tháng mới về nhà một lần sao?  

             Không nói tới Khổng Hi, mấy vị ở Giang Châu hắn cũng không thể mỗi ngày đều nói đi công tác được?  

             Chỉ có một biện pháp!  

             Sống cùng nhau!  

             Nhưng muốn đạt được kết quả như vậy, nếu không phải là cực kỳ yêu thương thì làm sao có thể tiếp nhận được chuyện này?  

             Dù sao các cô đều vô cùng ưu tú!  

             Cho dù nói ngàn vạn lời thì đây cũng là biện pháp duy nhất, dù sao cũng không thể cắt hắn ra chia cho mỗi người một phần.  

             Xem ra mình phải nỗ lực hơn!  

             Cũng may mình mới năm nhất, còn ba năm nữa mới tốt nghiệp, vẫn còn có thời gian…  

             Triệu Dật không hề báo trước cho Tần Băng Lạc biết bản thân đã đi đến Thượng Hải. Tần Băng Lạc cũng không nhắc đến sinh nhật của mình trong lúc nói chuyện phiếm tựa như trước đây  cô chưa từng nói qua. Tuy nhiên Triệu Dật lại biết rất rõ một điều rằng con gái đều là ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại nhớ rất kỹ.  

             Cô ấy không nhắc nhở bạn là vì cô ấy hy vọng bạn tự giác nhớ kỹ, vì cô ấy muốn cảm nhận được sự trân trọng đến từ bạn cũng như hy vọng sẽ có bất ngờ đi kèm, nhưng nếu bạn thật sự quên thì, ha ha xác định...  

             Một nữ thần như Tần Băng Lạc tất nhiên cũng có kiêu ngạo của cô ấy. Cô ấy sẽ nói cho bạn biết sinh nhật của bản thân một lần, hơn nữa còn nói hy vọng bạn sẽ đến tham dự nhưng muốn cô ấy nhắc nhở bạn đến sinh nhật của cô ấy vậy thì đừng nghĩ nữa.  

             Khi cô ấy đưa ra nhắc nhở lúc biết sự kiện biển hoa kia thì đó đã là vô cùng khoan dung và độ lượng rồi.  

             Ngày 22 tháng 3.  

             Tại biệt thự của nhà họ Tần, bãi đỗ xe rộng rãi giờ đây đã được được lấp kín bởi các loại xe sang trọng.  

             Trong hoa viên rộng rãi có không ít khách mời đã tới, ai nấy đều quần áo chỉnh tề, vừa nhìn đã thấy tất cả đều thuộc người của tầng lớp thượng lưu.  

             Vợ chồng Tần Hải làm chủ nhà đang tươi cười tiếp đãi khách mời.  

             Tần Hải mặc một thân âu phục, bên cạnh là Tần phu nhân với bộ lễ phục dạ hội màu đen phối cùng dây chuyền trân châu trên cổ làm bà càng toát lên vẻ sang trọng và quý phái.

Advertisement
';
Advertisement