Trong phòng, Tần Băng Lạc ở tại lầu hai của biệt thự, Tần Băng Lạc cũng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu lam, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền sapphire, mặt dây chuyền càng làm nổi bật làn da trắng nõn khiến cô càng thêm xinh đẹp phi phàm. Dáng người đầy kiêu ngạo thêm dung nhan xinh đẹp khiến cô dù ngồi ở một chỗ nhưng lại như khiến ánh sáng cả căn phòng đều tập trung lên người cô.
Ngồi cạnh Tần Băng Lạc cũng là một cô gái xinh đẹp mặc lễ phục dạ hội màu đỏ vai trần, chính là bạn tốt của Tần Băng Lạc, Mộc Dao.
Tần Băng Lạc ngồi trên giường im lặng, cau mày nhìn vào điện thoại di động ở bên cạnh.
Mộc Dao nhìn đồng hồ ngượng ngập nói: “Được rồi, thời gian gần đến rồi cũng nên đi xuống dưới thôi. Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu chính là nhân vật chính đó nha, không thể không lộ mặt được.”
Tần Băng Lạc vẫn ngồi yên không nhúc nhích, phảng phất như không nghe thấy Mộc Dao nói gì.
Mộc Dao bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì cậu gọi điện cho hắn hỏi một chút đi?”
“Không gọi!”
Mộc Dao hỏi thử: “ Không thì để mình giúp cậu gọi cho hắn nhé? Không phải là cậu bảo ngày hôm qua còn tán gẫu với hắn sao. Nếu như cậu không nói cho hắn biết về tiệc sinh nhật của cậu thì hắn làm sao biết được chứ!”
Tần Băng Lạc cắn cắn môi: “Lúc trước mình đã nói sinh nhật cho hắn biết, còn nói trong nhà muốn tổ chức tiệc sinh nhật hy vọng hắn đến tham dự mà.”
Trong lòng Mộc Dao âm thầm kêu khổ, nếu không phải lo lắng, sợ Tần Băng Lạc tức giận thì cô đã tự liên lạc với Triệu Dật rồi.
Chuyện này sao có thể quên được chứ?
Mộc Dao an ủi cô: “Có lẽ hắn đang bận chuyện gì đó...”
“Cho dù không đến được chẳng lẽ hắn không thể gọi cho mình một cuộc điện thoại sao?” Tần Băng Lạc thấp giọng nói.
Mộc Dao trong nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, bởi vì Tần Băng Lạc nói đều là sự thật.
Nếu bạn không thể đến tham dự ngày sinh nhật của bạn gái thì cũng phải gọi một cuộc điện thoại chứ?
Quên mất?
Đây là sinh nhật đầu tiên của hai người họ bên nhau.
Thế mà hắn lại quên mất?
Hai người im lặng mất vài phút.
Tần Băng Lạc hít sâu một hơi, đứng lên: “Chúng ta đi xuống đi!”
Mộc Dao ừ một tiếng cùng Tần Băng Lạc xuống lầu.
Trong hoa viên, âm thanh đàn piano nhẹ nhàng du đãng trong không khí còn khách mời thì nhẹ giọng mỉm cười giao lưu tạo nên một bầu không khí vui vẻ và bình yên.
Khi Tần Băng Lạc xuất hiện trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả các khách mời, ánh mắt của vài thanh niên theo cha mẹ đến đây càng lúc càng nóng rực. Trong đó có cả Quan Trạch, người lúc trước đua xe ở Tây Sơn sơn đạo và thua Triệu Dật.
Lúc trước Quan Trạch thể hiện bản lĩnh muốn thu thập quần thể đám con nhà giàu mê đua xe nhưng đáng tiếc hắn trang bức nhầm người, chọc đến đầu Triệu Dật. Kết quả không chỉ kế hoạch của hắn bị phá sản, bản thân thua tiền còn bị mất mặt, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Lần này Quan Trạch theo cha đến tham dự tiệc sinh nhật của Tần Băng Lạc, khi nhìn thấy Tần Băng Lạc xinh đẹp xuất trần như vậy ánh mắt hắn lập tức không che giấu được sự nóng bỏng.
Tuy rằng Tần Băng Lạc đã từ chối hắn một cách phũ phàng nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ như cũ.
Không còn cách nào khác, ai bảo Tần Băng Lạc xinh đẹp như vậy chứ?
Không chỉ xinh đẹp mà còn có gia thế tốt, lại còn là cô con gái duy nhất trong nhà. Một cô vợ như vậy ai mà không muốn cơ chứ?
Tuy tâm trạng của Tần Băng Lạc không tốt nhưng dù sao hôm nay cô vẫn là nhân vật chính của bữa tiệc, nên cô lập tức thu liễm tâm tình, nâng cao tinh thần để chào hỏi những vị khách mời xung quanh.
Sau khi chào hỏi hết một vòng Tần Băng Lạc mới dừng lại. Lúc này Quan Trạch vẫn luôn chờ cơ hội bên cạnh lập tức tiến lại gần.
“Tần tiểu thư, chúc mừng sinh nhật!”
Tần Băng Lạc đối với hắn không cho sắc mặt tốt, chỉ khách sao mà xa lạ nói: “Cảm ơn!”
Quan Trạch đụng phải bức tường, còn đang chuẩn bị nói chuyện để thay đổi không khí thì bỗng dưng tiếng piano nhẹ nhàng phiêu đãng đột nhiên dừng lại, biến ảo một vài âm tiết nặng nề và tăng thêm âm lượng khiến đoạn nhạc trở thành một bài chúc mừng sinh nhật vui vẻ.
Tần Băng Lạc theo bản năng nhìn về phía khu vực đặt đàn dương cầm,chỉ vừa nhìn một cái ánh mắt cô lập tức mở to.
Đàn dương cầm được đặt trong t góc của vườn hoa, vị trí có hơi vắng vẻ. Lúc này nghệ sĩ dương cầm đang ngồi quay lưng về phía mọi người chơi đàn, mười ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn tựa như những tinh linh đang chơi đùa vui vẻ.
Nghệ sĩ dương cầm mặc một bộ âu phục màu trắng, dáng người cao gầy. Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Tần Băng Lạc vừa liếc nhìn bóng lưng này lập tức mở to hai mắt, ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng , nụ cười nở trên gương mặt cô đẹp không thể tả.
Mộc Dao biết hôm nay tâm trạng của Tần Băng Lạc không được tốt. Là một người bạn thân thiết, đương nhiên cô phải theo cạnh Tần Băng Lạc để cùng tiếp rượu khách.
Cô nhìn nụ cười vui vẻ đầu tiên trong đêm nay của Tần Băng Lạc, trong lòng nhất thời khó hiểu. Rồi nhìn theo ánh mắt của Tần Băng Lạc vừa lúc thấy được bóng lưng cao ráo của người nghệ sĩ kia.
Mộc Dao mới gặp qua Triệu Dật một lần nên không thể nhận ra hắn nhanh đến vậy được. Nhưng nhìn phản ứng của Tần Băng Lạc cô đột nhiên hiểu ra và ngạc nhiên thấp giọng hỏi: “Là cậu ấy sao?”
Tần Băng Lạc cắn môi, ánh mắt hơi cong lên, trên mặt hiện lên sự vui sướng không thể kiềm chế.
“Ừm!”
Tuy rằng chỉ là một bóng lưng nhưng cô liếc mắt một cái đã nhận ra đây không phải Triệu Dật thì là còn là ai được chứ?